Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Chu Phụ Cốc bước từng bước về phía Nguyễn Tiểu Ly, giọng hắn khàn khàn: “Cảm ơn cô.”
“Hả?”
Nguyễn Tiểu Ly mờ mịt, sao đột nhiên cái tên này lại đến đây nói cảm ơn làm gì?
Chu Phụ Cốc khẽ mỉm cười: “Vừa rồi tôi đã nghe hết những gì cô nói với mẹ Thiết Đản rồi. Tôi thay mặt Thiết Đản cảm ơn cô. Mẹ của Thiết Đản luôn có tiếng là dữ dằn trong cái thôn này, hơn nữa lại có nhiều con. Thiết Đản là đứa lớn nhất nên thường xuyên bị nhéo tai.”
Tuy con trai được quý trọng nhưng do sinh nhiều con, mà Thiết Đản lại còn là con cả trong nhà nên sự quý trọng này đã bị giảm đi ít nhiều.
Vả lại tính tình của người mẹ này…
Nguyễn Tiểu Ly còn nhớ ngày đó Thiết Đản đã khoe mẹ cậu bé nấu ăn rất ngon, còn nói bà ấy làm việc trong nhà ăn. Từ đó có thể thấy Thiết Đản rất yêu thương và kính trọng mẹ mình.
Trái tim trẻ thơ luôn trong sáng, dù bị mẹ đánh mắng thì nó cũng sẽ không ghi nhớ lâu.
Nguyễn Tiểu Ly bỗng cảm thấy đáng thương thay cho Thiết Đản. Cô nén xuống cảm xúc trong lòng, bình tĩnh nói: “À, chỉ thuận miệng nói vài câu thôi.”
Bộ dáng của cô từ trước đến nay luôn xa cách như vậy nhưng Chu Phụ Cốc biết lúc nãy cô đã rất thật lòng giúp đỡ Thiết Đản.
Chu Phụ Cốc tò mò liếc qua tay cô một cái. Vừa rồi hắn đã thấy rõ ràng cô chộp lấy cánh tay của mẹ Thiết Đản vô cùng nhanh, hơn nữa còn ấn xuống cổ tay của bà ta một cái làm người phụ nữ kia đột nhiên buông tay ra.
Chu Phụ Cốc thật sự rất ngạc nhiên với tốc độ và kỹ thuật đó. Hắn cảm thấy cô rất khác biệt và trên người cô cũng có rất nhiều bí mật mà người ta không biết được.
Cái gì càng bí ẩn thì càng hấp dẫn sự chú ý, huống chi cô đã sớm thu hút được sự chú ý của hắn rồi. Nó giống như việc bạn tìm thấy một kho báu, kết quả lại phát hiện đây là một cái kho báu còn lớn hơn dự kiến, chỗ nào cũng khiến người ta kinh ngạc và vui mừng.
Dù biết cô không thích giao du mình nhưng Chu Phụ Cốc vẫn muốn thử trò chuyện với cô: “Hôm nay trời không có nắng, mặt của cô hình như đã đỡ hơn rồi.”
Có thuốc của nam thanh niên trí thức kia thì chắc sẽ hồi phục tốt thôi…
Nguyễn Tiểu Ly đưa tay sờ lên mặt mình: “Đỡ chút rồi nhưng chậm hơn tôi nghĩ, có lẽ là do không bôi thuốc.”
“Cô không bôi thuốc sao? Không phải nam thanh niên trí thức kia đã cho cô thuốc à, sao cô không bôi lên?” Chu Phụ Cốc hỏi.
Nguyễn Tiểu Ly nhíu mày: “Sao cậu biết có thanh niên trí thức đưa thuốc cho tôi? Hôm kia cậu đã đến ký túc xá?”
Triệu Mạc tới đưa thuốc một mình, vậy nên chỉ có nữ thanh niên trí thức gồm Trình Hi, Quách Tiểu Tuệ và cô biết chuyện này.
Chu Phụ Cốc cố gắng không nhìn đi nơi khác để trốn tránh, hắn nói với ngữ điệu nhẹ nhàng: “Ừ, hôm đó tôi có ngang qua nên thấy. Thanh niên trí thức kia đã đưa thuốc cho cô sao cô không bôi? Bôi thuốc thì mau lành hơn.”
Hắn cố gắng gạt chủ đề mình đến ký túc xá sang một bên. Bên cạnh đó hắn còn rất muốn biết tại sao cô không bôi hộp thuốc tri âm tri kỷ kia.
Nguyễn Tiểu Ly nào dễ mắc lừa, cô tiếp tục gặng hỏi: “Hình như gần ký túc xá nữ đâu có chỗ nào để đi, sao cậu lại đi ngang? Mà chỗ đó cũng không tiện đường để đi đâu hết mà?”
“…” Chu Phụ Cốc im lặng.
“Trả lời.”
“…Tôi tới đưa thuốc cho cô.”
Bỗng nhiên gió trên đồng ruộng cứ như đã ngừng lại, dường như cô còn có thể nghe thấy tiếng tim đập của chàng trai mặc áo khoác đang đứng cạnh mình.
“Ồ… Haiz, ta không muốn nói gì nữa cả.” Tiểu Ác lâm vào trạng thái tự bế.
Nguyễn Tiểu Ly mang vẻ mặt kỳ lạ hỏi: “Cậu tới đưa thuốc? Sao tôi không thấy cậu?”
Đưa thuốc? Đưa thuốc thì phải đưa đến tận tay chứ, cô có thấy cậu ta đâu?
Chu Phụ Cốc cúi đầu, chậm chạp đáp: “Tôi tới đưa thuốc thì nhìn thấy đã có người cho cô thuốc rồi. Tôi nghĩ thuốc của thanh niên trí kia tốt hơn của tôi nên tôi không đi qua nữa. Thuốc của người kia chắc là rất tốt, sao cô không bôi? Nếu bôi thì hôm nay mặt đã không đỏ nữa rồi.”
Sau khi nghe rõ toàn bộ câu chuyện, Tiểu Ác đã tự tưởng tượng ra một tình tiết ngược tâm.
“Chậc chậc chậc, nam chính có ý tốt đến đưa thuốc nhưng lại phát hiện có người đưa rồi nên cuối cùng buồn bã cầm thuốc đi về, bộ dạng vô cùng cô đơn. Ta miêu tả vậy đúng không? Hả?”
Nguyễn Tiểu Ly: “…”
Cô trả lời hắn: “Da của tôi rất nhạy cảm nên không dám bôi linh tinh, nếu tự lành được thì cứ để nó vậy đi. Mặc dù còn hơi hồng nhưng cũng không đến nỗi nào, có thể ra ngoài gặp người khác là đủ rồi.”
“Cô có nhận thuốc của thanh niên đó không?” Chu Phụ Cốc nheo mắt lại hỏi.
“Không có.”
Nụ cười trên mặt Chu Phụ Cốc càng thêm sâu, đôi mắt cũng càng trở nên sâu thẳm.
Nguyễn Tiểu Ly không chú ý đến sự thay đổi của hắn vì cô không muốn nói chuyện phiếm với hắn. Cô nói qua loa một câu: “Tôi về trước đây.”
“Ừm.”
Chu Phụ Cốc nhìn cô rời đi, trên môi hắn vẫn luôn giữ một nụ cười.
Không nhận hộp thuốc mỡ đó thì tốt, không có thì tốt.
…
Trên bờ ruộng của thôn đã được đào sẵn mấy cái hố to. Xe bò chở mấy cái cột điện thật to vào thôn. Cột điện được để đầy ngoài ruộng, một đám trẻ con đang vây xem xung quanh. Một số đứa còn ngồi đùa giỡn trên cột điện, người lớn đến và đuổi chúng đi.
“Mấy đứa con nít này, cột điện quý giá biết bao nhiêu sao lại dám ngồi lên?”
“Đi đi đi, đi chỗ khác chơi. Đừng ngồi trên cột điện, lỡ nó hư thì không có tiền đền nổi đâu đấy…”
Ngày hôm sau, Nguyễn Tiểu Ly vẫn đi làm việc một mình. Hơn nữa, đứa trẻ đưa cơm trưa cho cô giờ đã đổi thành một người khác.
“Bé này, sao hôm nay Thiết Đản không đến?”
Bé gái đưa cơm ngoan ngoãn lắc đầu: “Em không biết.”
Được rồi, Nguyễn Tiểu Ly cũng đã đoán được đại khái. Có lẽ hôm qua cô đã nói mấy lời làm phật lòng mẹ Thiết Đản nên bà ấy không thích để Thiết Đản tới đưa cơm cho cô nữa.
Nguyễn Tiểu Ly ăn cơm xong thì ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi.
Bé gái đưa cơm đã cầm hộp cơm quay về, trên ngọn núi phía sau này giờ chỉ còn lại một mình Nguyễn Tiểu Ly.
Nguyễn Tiểu Ly ngồi nghỉ ngơi, nhân tiện lấy cỏ ra đan tiếp cái mũ mà tối qua cô làm chưa xong.
Buổi chiều ở đây sẽ có nắng nên cô đang cố gắng đan xong cái mũ này trước khi nắng chiếu tới.
Thời điểm Chu Phụ Cốc chạy đến, hắn đã nhìn thấy ngay bóng dáng nhỏ bé đang ngồi dưới gốc cây và nghiêm túc đan mũ.
Nghe thấy tiếng bước chân, Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu, tò mò hỏi: “Sao cậu lại tới đây? Chôn cột điện nhanh vậy à?”
“Chưa chôn xong.”
Chưa xong sao lại đến đây?
Chu Phụ Cốc nhặt cái liềm trên mặt đất lên: “Buổi trưa tôi được nghỉ một tiếng nên tới đây cắt cỏ một lát. Ngày mai đại đội trưởng sẽ đến kiểm tra tiến độ công việc ở từng nơi.”
Nguyễn Tiểu Ly nghe xong thì cũng đã hiểu ra đại khái. Đại đội trưởng sẽ đến kiểm tra tiến độ công việc của mọi người, nếu phát hiện ai làm chậm quá thì sẽ cho điểm thấp hơn, như vậy phiếu của tháng sau sẽ ít hơn bình thường.
Có lẽ Chu Phụ cốc rất quan tâm đến phiếu định mức. Vì mỗi ngày cô chỉ làm một mình nên tiến độ chắc chắn sẽ không bằng những người khác, do đó Chu Phụ Cốc mới nhân lúc nghỉ trưa đến đây giúp cô.
Haiz, bị phân chung với một cộng sự vô dụng như cô âu cũng là bất hạnh của Chu Phụ Cốc.
Tiểu Ác: “…”
Tiểu Ác im lặng lắng nghe suy nghĩ của một thẳng nữ cứng như sắt thép mang tên Nguyễn Tiểu Ly…
Nam chính vì mấy cái công điểm với phiếu định mức nên mới đến giúp đỡ cô chắc? Cũng mất công Nguyễn Tiểu Ly đã nghĩ ra được như thế. Đúng là đồ thẳng nữ.