Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 371: Chương 371:



Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Nghe vậy, Nguyễn Tiểu Ly mỉm cười: “Cô không thể có vết nhơ? Vậy người khác thì đáng bị cô hắt nước bẩn sao?”
Hiện tại cô mới chỉ bị người dân tẩy chay một tháng, nhưng trong cốt truyện thì nửa đời sau của nguyên chủ đã bị hủy hoại hoàn toàn. Chỉ vì vài lời của Quách Tiểu Tuệ mà dẫn đến kết cục bi thảm của nguyên chủ.
Thật ra nguyên chủ không được xem là một nhân vật phản diện gì, cô ấy chỉ là một vai phụ nhỏ, nhưng cái kết của cô ấy thì lại thảm đến nỗi không nỡ nhìn.
Quách Tiểu Tuệ liên tục khóc lóc xin tha nhưng Nguyễn Tiểu Ly vẫn nhất quyết đưa cô ta đến đồn công an.
Tội danh vu khống người khác thật ra là không lớn cũng không nhỏ, nhưng lần này Quách Tiểu Tuệ sẽ không thể thoát khỏi số phận bị giam giữ vài ngày.
Đích thân đại đội trưởng và một số cán bộ trong thôn đã trói Quách Tiểu Tuệ lại rồi đưa cô ta đến đồn công ở trên thị trấn. Cuối cùng, Quách Tiểu Tuệ bị phê bình giáo dục và bị giam mười lăm ngày.
Giam giữ mười lăm ngày không phải là một hình phạt nặng, nhưng ở thời đại này, chỉ cần một người bị vào đồn công an và bị lập biên bản thì đó sẽ là vết nhơ suốt cả cuộc đời.
Một khi có vết nhơ như vậy thì sẽ bị người khác coi thường, sau này khi tìm việc làm thì cũng sẽ khó khăn hơn bình thường.
Ký túc xá của nữ thanh niên trí thức.

Quách Tiểu Tuệ bị tạm giam, bây giờ trong phòng chỉ còn lại Trình Hi và Nguyễn Tiểu Ly ở. Buổi tối hai người mở quạt điện lên dùng rất mát mẻ và thích chí.
Nguyễn Tiểu Ly còn pha đường vào nước để làm kem ăn. Trong một ngày nắng nóng, có một que kem cầm trên tay thì thật sự là thỏa mãn đến mức không thể thỏa mãn hơn.
Cô làm rất nhiều kem đá đưa cho Trình Hi và Thiết Đản ăn.
Lúc đi làm cô cũng đưa cho Chu Phụ Cốc một cây. Chu Phụ Cốc bắt đầu cảm thấy ngại ngùng và xấu hổ khi nhận đồ ăn cô cho.
“Cho cậu ăn thì cậu cứ ăn, coi như lời cảm ơn của tôi.”
“Cảm ơn?”
Nguyễn Tiểu Ly cắn một miếng kem rồi nói: “Ừm, khi tất cả mọi người đều tin lời Quách Tiểu Tuệ mà xa lánh tôi, cậu là người duy nhất trong thôn nói chuyện với tôi và còn tin tưởng tôi. Tôi rất cảm ơn cậu.”
Nhiệm vụ phản diện đã xong, Nguyễn Tiểu Ly không còn cần phải cố tình nói chuyện với Chu Phụ Cốc bằng giọng điệu kiêu ngạo nữa. Bây giờ cô có thể làm theo ý mình, ai đối xử tốt với cô thì cô đều nhớ kỹ.
Chu Phụ Cốc nhận lấy que kem: “Không cần cảm ơn.”
Không cần cảm ơn, bởi vì tất cả đều là do hắn tự nguyện. Nếu những tin đồn đó là sự thật đi chăng nữa thì hắn vẫn sẽ đứng về phía cô như vậy, không vì lý do gì cả, chỉ vì đó là cô mà thôi.
Những tháng ngày vui vẻ luôn qua nhanh. Mười lăm ngày ngắn ngủi cứ thế trôi qua, Quách Tiểu Tuệ ra khỏi đồn công an, cả người gầy đi một vòng. Từ khi trở lại, cô ta cứ cúi gằm đầu xuống, không còn mồm mép tép nhảy như trước kia nữa.
Lúc đầu, những người trong thôn còn nhìn cô ta với ánh mắt khác biệt, chỉ chỉ trỏ trỏ, đến cuối cùng bọn họ không thèm quan tâm đến Quách Tiểu Tuệ nữa và bắt đầu xa lánh cô ta.

Nguyễn Tiểu Ly đứng ngoài quan sát mọi chuyện.
Trong phòng, Quách Tiểu Tuệ ngồi im lặng một mình, Trình Hi đang xếp quần áo, Nguyễn Tiểu Ly đi vào: “Đến giờ rồi, chắc nhà ăn đã phát cơm chiều.”
Trình Hi ngẩng đầu hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Nguyễn Tiểu Ly liếc nhìn đồng hồ: “Năm giờ rưỡi.”
“Vậy đi thôi, đi ăn cơm. Ba giờ chiều nay bụng tôi đã bắt đầu réo lên rồi.” Trình Hi mỉm cười kéo Nguyễn Tiểu Ly đi.
Nguyễn Tiểu Ly liếc mắt nhìn Quách Tiểu Tuệ vẫn đang ngồi ngẩn người trên giường, lạnh nhạt nhắc nhở: “Quách Tiểu Tuệ, năm giờ rưỡi, nhà ăn ăn cơm.”
Nói xong, Nguyễn Tiểu Ly mặc kệ Quách Tiểu Tuệ phản ứng thế nào đã rời đi cùng Trình Hi.
Quách Tiểu Tuệ cúi đầu, hai mắt đỏ hoe.
Đây là lần đầu tiên trong một tháng qua có người chủ động nói chuyện với mình…
Hai nữ thanh niên trí thức đang đi trên bờ ruộng, Trình Hi hỏi: “Cô vừa mới kêu Quách Tiểu Tuệ đi ăn cơm, cô không ghét cô ta nói lung tung vu oan cô sao?”
“Ghét.”

Ghét là ghét, cô cũng không muốn nói chuyện với Quách Tiểu Tuệ, nhưng cô sẽ không tẩy chay cô ta, nếu cô cũng làm như thế thì có khác gì những người dân trong thôn này đâu?
Chỉ là kêu cô ta đi ăn cơm thôi, không gì đặc biệt, cũng không có nghĩa là cô đã tha thứ cho sai lầm của Quách Tiểu Tuệ.
Trình Hi nhớ tới một chuyện, nói: “Nghe nói chế độ ăn cơm chung ở nhà ăn của thôn sắp bị hủy bỏ. Nếu thật vậy đến lúc đó nhóm thanh niên trí thức chúng ta cùng nhau thổi lửa nấu cơm đi.”
Ăn trong nhà ăn thì chỉ cần làm việc là có cơm ăn, nhưng lại có rất nhiều người luôn lười biếng…
Chế độ ăn cơm tập thể cần phải bị bỏ.
“Ừm, được.”

Tất cả các ngọn núi xung quanh thôn đều đã được mở đường và khai hoang xong. Từng cây giống tươi tốt được vận chuyển từ trên thị trấn về đây. Nhờ đường chính của thôn đã được làm xong, xi măng kiên cố rắn chắc đã tạo điều kiện cho người ta dễ đi đi lại lại giữa thôn và thị trấn để chọn cây giống.
Chỉ trong ba ngày, tất cả các ngọn đồi khai hoang đã được phủ xanh cây ăn quả.
Không bao lâu sau, chế độ ăn tập thể ở nhà ăn trong thôn đã bị hủy bỏ. Lúc đầu có rất nhiều người phản đối, bỏ đi thì những người không có tiền sẽ ăn cơm thế nào?
Không có tiền?
Trong thôn có rất nhiều dự án cần nhân công, mọi người có thể đi làm việc kiếm tiền, hàng ngày không cần đổi lấy công điểm mà là tiền thật, với số tiền công đó đã đủ để mua thức ăn nuôi sống mình.
Tuy phản đối vẫn còn nhưng đây là quốc sách, việc phải thực hiện là điều tất nhiên. Sau một tháng triển khai, mỗi một thôn dân đều cười tươi khi nhìn đồng lương trên tay mình.
“Chị Trần, hai đứa con dâu của chị sắp sinh rồi phải không? Sinh xong mấy ngày là có thể đi làm. Nhà đông người đúng là tốt mà, có nhiều người kiếm tiền hơn.”

“Nói cứ như nhà chị ít người vậy, nhà chị cũng hơn chục người kìa.”
Hai cô con dâu của dì Trần sắp sinh, cả hai đều vác bụng to đi làm ruộng, ai cũng mong ngóng xem người nào sẽ lâm bồn trước.
Buổi sáng vừa nói, buổi chiều con dâu cả của dì Trần đã bắt đầu có dấu hiệu sắp sinh. Cô con dâu cả đang gánh đòn gánh đi được nửa đường thì ngã xuống đất, bụng đau dữ dội đến không dậy nổi. Mọi người xung quanh giật mình, vội vàng khiêng cô về nhà. Dì Trần chạy đi gọi bà đỡ đến.
Gần đây Nguyễn Tiểu Ly đang phụ trách bỏ thuốc ngừa sâu cho cây ăn quả ở trên núi, sau khi cô xuống núi mới biết tin con dâu của dì Trần sắp sinh. Cô đang nghe Trình Hì kể lại tình huống lúc đó nguy hiểm như thế nào.
Trình Hi: “Lúc đó tôi ở ngay bên cạnh cô ấy, làm tôi sợ muốn chết.”
Hai người đang nói chuyện thì trông thấy một người quen đang đi từ đằng xa tới.
Chu Phụ Cốc vừa mới về từ thị trấn. Mấy ngày trước đại đội trưởng đã sắp xếp cho hắn đi học tập trồng và chăm sóc cây ăn quả, có ý muốn để Chu Phụ Cốc lãnh đạo mọi người việc trồng cây này.
Nguyễn Tiểu Ly thấy sắp xếp này rất tốt. Chu Phụ Cốc vốn là một người trầm ổn, rất thích hợp để làm lãnh đạo.
Chu Phụ Cốc thấy Nguyễn Tiểu Ly thì lập tức đi qua, sau đó lấy ra một cái túi giấy dầu: “Cho.”
Mấy ngày nay, ngoài việc đến thị trấn để học hỏi thêm kiến ​​thức và làm những việc lặt vặt, ngày nào hắn cũng sẽ mang đồ ăn tới cho Nguyễn Tiểu Ly.
Nguyên Tiểu Ly hơi híp mắt, cười hỏi: “Lần này là cái gì?”
“Bánh hạt dẻ mới ra lò chiều nay.”
Chu Phụ Cốc nói chuyện với cô rất nhẹ nhàng, một người đàn ông cao lớn là thế nhưng lại rất đỗi dịu dàng.
Nhìn thấy cảnh này, Trình Hi trộm cười rồi lùi lại phía sau. Ai tinh mắt đều có thể nhìn ra anh Chu đây thích Vũ Ly nha.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.