Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Bánh Bao Nhỏ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Chu Phụ Cốc cảm thấy mặt hơi đau, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy cô bước vào sân.
Chu Phụ Cốc đứng đực ra đó một lúc, sau đó mắt hắn càng lúc càng sáng rỡ.
Giống như hắn đang nghĩ sao?
Lúc này, trong sân truyền ra giọng nói kiêu ngạo: “Không vào là tôi đóng cửa đấy.”
Lời nói vừa ra, Chu Phụ Cốc lập tức đi vào cứ như sợ Nguyễn Tiểu Ly sẽ đóng cửa thật.
Chu Phụ Cốc vừa vào trong liền nhìn thấy một góc sân trồng rất nhiều loại hoa, hiện tại hoa đang nở rộ với đủ loại màu sắc trông vô cùng đẹp mắt.
Tuy nhiên, Chu Phụ Cốc lại không có tâm tình ngắm hoa, bây giờ hắn có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng lại không biết mở miệng thế nào. Một người đàn ông cao to cứ thế lúng túng đứng ở trong sân.
Nguyễn Tiểu Ly ngồi trên ghế nằm, nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Ngốc chết đi được.”
Hơi chê nha.
Tiểu Ác: “Cô nói rõ ràng với anh ta một lần đi, nam chính không có cảm giác an toàn đó mà, hahahahaha.”
Nguyễn Tiểu Ly bất đắc dĩ lên tiếng: “Tôi không có chồng sắp cưới, những lời lúc nãy chỉ là để lừa Triệu Mạc thôi, ai mà biết anh đúng lúc nghe thấy chứ.”
Hai mắt Chu Phụ Cốc sáng rực lên, trong lòng hắn mừng như điên.
Không có chồng sắp cưới, cô ấy không có chồng sắp cưới!
“Lúc trước anh nói sẽ đến tìm tôi, tôi tưởng cùng lắm thì cũng một năm thôi, không ngờ vậy mà đến tận bốn năm, đã vậy anh còn không khéo nghe được những lời kia. Nghĩ lại thì tôi đã đợi anh bốn năm, đúng là tôi đã có ý muốn lừa anh rằng mấy lời lúc nãy là thật, để anh cút xéo luôn như Triệu Mạc thì tốt quá rồi.”
Chu Phụ Cốc lập tức luống cuống: “Vũ Ly, đừng tức giận, thật ra mỗi ngày anh đều muốn đi tìm em.”
“Vậy sao anh lại không đến?”
“Bởi vì anh cảm thấy mình còn chưa xứng tới tìm em.”
“Xứng hay không không phải do anh quyết định, người quyết định là tôi.” Nguyễn Tiểu Ly cười lạnh.
Chu Phụ Cốc biết cô tức giận: “Anh đã tới tìm em rồi này. Vũ Ly, anh thích em, vẫn luôn thích em, em đừng tức giận được không? Thật ra mỗi giờ mỗi phút anh đều muốn đến tìm em, nhưng anh lại sợ mình không xứng với em, sẽ làm em bẽ mặt nên mới nhẫn nại đến tận bây giờ. Anh biết anh đã đến chậm nhưng xin em đừng tức giận mà.”
“Lúc nãy đừng bên kia nghe thấy em nói với Triệu Mạc là em có chồng sắp cưới, khi đó anh đã cực kỳ hoảng loạn, cũng may mấy cái đó đều là giả. Vũ Ly, anh thích em.”
Từ rất lâu trước đây hắn đã muốn nói ra những lời này, nhưng vì đủ loại nguyên nhân mà hắn không nói ra được. Đến bây giờ khi gặp mặt lại nhau, hắn thật sự không thể nhịn được nữa.
Mặc kệ đây có phải thời cơ thích hợp hay không, giờ phút này Chu Phụ Cốc hắn chỉ muốn thổ lộ ra hết tình cảm trong lòng mình, cho dù kết quả có ra sao đi nữa thì chỉ cần nói ra là đã nhẹ lòng lắm rồi.
Nguyễn Tiểu Ly nghe lời tỏ tình của hắn, khóe miệng cô chợt cong lên: “Lúc trước khi tôi sắp lên xe lửa trở về, có phải anh đã muốn nói với tôi những lời này đúng không?”
“Ừ.”
“Vậy sao lúc đó anh lại không nói? Anh không sợ mấy năm qua tôi thật sự đính hôn với người khác, hoặc là kết hôn rồi có luôn con cái sao?”
Chu Phụ Cốc nghe cô nói vậy liền tưởng tượng đến tình huống có những chuyện này xảy ra, thế nhưng chỉ mới nghĩ một chút thôi mà hắn đã cảm thấy mình muốn điên lên rồi.
Không, tuyệt đối không thể như vậy!
“Chu Phụ Cốc, thích tôi thì phải nói nhanh, không thì hối hận cả đời.” Nguyễn Tiểu Ly chậm rãi nói.
Giây tiếp theo, Chu Phụ Cốc đột nhiên tiến lên ôm lấy cô, giọng hắn khàn khàn mà hỏi ra câu mấu chốt: “Vậy bây giờ anh nói sẽ không tính là muộn đâu đúng không?”
Trong lúc hắn đang chờ mong, Nguyễn Tiểu Ly ghé vào tai hắn và nói: “Nếu muộn thì tôi đã không cho anh vào cửa, cũng không cho anh cơ hội nói ra những lời này.”
Cô vẫn luôn chờ hắn bày tỏ.
Đồng thời những lời vừa rồi của Nguyễn Tiểu Ly cũng là nói với chính bản thân cô.
Thích thì phải nói ra sớm.
Trong đoạn tình cảm này, Chu Phụ Cốc vốn dĩ đã tự ti mặc cảm, mà cô cũng không phải kiểu người chủ động nên hai người họ mới phải chờ nhau bốn năm.
May mà tình cảm thật lòng sẽ không dễ để buông bỏ, may mà Chu Phụ Cốc đã đến tìm cô.
…
Cha Trần đi công tác một tuần lễ, vừa trở về đã phát hiện trong nhà mình có thêm một người đàn ông xa lạ, mà còn là người đàn ông xa lạ của con gái mình.
Mặt cha Trần lập tức nhăn nhó: “Vũ Ly, người kia là ai? Sao lại ở nhà của chúng ta?”
“Người con thích.”
Nghe thế, cha Trần nén xuống buồn bực trong lòng, cố gắng tỏ ra thật hiền lành: “Thích cũng không thể dẫn vào nhà như thế, trừ phi đã kết hôn.”
“Ngày mai sẽ đi kết hôn.”
“...” Cha Trần có chút không theo kịp tiết tấu của con gái.
Chu Phụ Cốc vô cùng ngoan ngoãn đứng ở một bên. Đợi hai cha con Nguyễn Tiểu Ly nói chuyện xong, hắn mới tiến lên giới thiệu bản thân.
Bây giờ, Chu Phụ Cốc đã là giám đốc công ty xuất khẩu nông sản, trái cây và rau quả trên cả nước đều được hắn bao trọn…
Tóm lại mà nói là đặc biệt có tiền đồ, hắn không còn là chàng trai bình thường bên trong thôn nhỏ kia nữa mà đã có sự nghiệp của riêng mình.
Cha Trần kinh ngạc, đương nhiên ông biết công ty này, chỉ là ông không ngờ người quản lý nó lại là một thanh niên trẻ tuổi như vậy.
Đều là thương nhân như nhau nên khi nói chuyện cha Trần cũng dần dần khách khí, mà Chu Phụ Cốc chỉ cần dăm ba câu là đã lấy được sự yêu thích của cha Trần.
Cha Trần nói thẳng: “Tuổi trẻ tài cao, khó trách Tiểu Chu có thể phát triển công ty lớn đến như vậy, tầm nhìn của cháu không phải người bình thường có thể có được.”
Mở miệng câu nào cũng Tiểu Chu, hai người trò chuyện rất vui vẻ, chủ đề là một số vấn đề trong việc xuất khẩu.
Nguyễn Tiểu Ly đứng một bên nhưng không chen vào câu chuyện của hai người, chỉ yên lặng nhìn họ trao đổi.
Thật ra Chu Phụ Cốc vẫn rất khẩn trương, nhưng thấy cha Trần ngày càng yêu thích mình khiến hắn vô cùng vui vẻ. Hắn cảm thấy nếu mình cầu hôn thì sẽ có hy vọng rất lớn.
Đêm đó, cha Trần không cho Chu Phụ Cốc về, còn chuẩn bị những món đặc sản để đãi hắn. Hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, còn Nguyễn Tiểu Ly ở trong sân đọc sách.
Cha Trần uống say, Chu Phụ Cốc dìu ông vào phòng. Nguyễn Tiểu Ly: “Ông ấy không uống được rượu, lần sau anh đừng uống nhiều với ông ấy như vậy.”
Chu Phụ Cốc lập tức nói: “Lần sau sẽ không vậy nữa.”
Nguyễn Tiểu Ly cười: “Cả ngày nay nói chuyện với cha em vui lắm à, nói đến mức không có thời gian nói em luôn.”
Vẻ mặt Chu Phụ Cốc không thay đổi, nhưng trong lòng hắn lại đang bối rối.
“Hình như cha em rất thích anh, có lẽ ông ấy sẽ thích anh làm con rể nhỉ?”
“Ông ấy thích cũng vô dụng, em không đồng ý gả… ưm…”
Nguyễn Tiểu Ly ngây ngốc.
Đôi môi mỏng Chu Phụ Cốc đè lên môi cô một lúc rồi dời đi, sau đó hắn nói với giọng khàn khàn: “Không cho nói như vậy, em phải gả cho anh, em là của một mình anh.”
“…”
Hành động và lời nói này loáng thoáng lộ ra hương vị bá đạo.
Sau khi ngẩn ngơ qua đi, Nguyễn Tiểu Ly có chút vui mừng. Năng lực của Chu Phụ Cốc!
Tiểu Ác che hai mắt: “Ây dà, quá đột ngột, ta còn chưa vào phòng tối đâu, không phù hợp với trẻ em nha.”
“…”
Nguyễn Tiểu Ly ôm hắn: “Không ai có thể ép em.”
Chu Phụ Cốc bế cô lên đặt xuống trên ghế nằm, còn hắn thì ngồi xổm xuống, thân mật cầm eo cô: “Lấy anh nhé?”
Hai tay hắn cầm chắc eo nhỏ Nguyễn Tiểu Ly, không cho cô chút không gian nào để lui về sau né tránh.
Nguyễn Tiểu Ly có dự cảm nếu cô nói một chữ “không” thì hắn sẽ mạnh mẽ gặm mình…
“Được.”
Nguyễn Tiểu Ly không để hắn chờ quá lâu. Cô híp mắt, tươi cười và nhẹ giọng đồng ý.
Ngay lập tức, ánh mắt của Chu Phụ Cốc giống như ác ma, hắn trực tiếp nhào lên người Nguyễn Tiểu Ly và gặm cô…
Nguyễn Tiểu Ly bị đau liền tiếp tục ngây ngốc. Chẳng lẽ cô trả lời sai rồi sao?
Có dự cảm tương lai sẽ khá mệt đây!