Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Thời Minh Sơ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Sắc mặt của Nam Khải Lận thay đổi. Hắn đang bị người ta đùa giỡn trắng trợn!
Hắn không để ý đến Nguyễn Tiểu Ly, trầm mặc đứng một bên nghĩ về chuyện của mình.
Trên cơ bản đã có thể xác định sau khi bị người ta ám sát rồi ngã xuống vách núi, hắn đã xuyên tới một thế giới khác, mà thế giới này lại hoàn toàn khác với đại lục mà hắn từng sống.
Làm Thừa tướng, từ trước đến này Nam Khải Lận luôn vững vàng bình tĩnh. Sau khi hiểu rõ tình huống hiện tại của bản thân, hắn chỉ nghĩ tới đâu hay tới đó, trước tiên phải tìm hiểu thật rõ về thế giới này để xem có cơ hội tìm được cách trở về hay không.
Toàn thân Nguyễn Tiểu Ly không chút sức lực nằm trên ghế sofa mềm mại. Lúc này cũng đã gần 12 giờ, cô đã cảm thấy mệt mỏi.
Mí mắt cô sụp xuống từng chút từng chút một, cuối cùng dứt khoát ngủ luôn.
Lát sau Nam Khải Lận nhìn nữ tử kia. Khi phát hiện cô đã ngủ, hắn lập tức cảm thấy bối rối.
“Trong phòng còn có nam tử khác vậy mà nàng ta có thể ngủ thản nhiên như vậy. Nữ tử của thế giới này đều to gan như thế sao, hay là chỉ có một mình nàng ta như thế?”
Trong phòng không bật đèn, không gian vô cùng yên tĩnh.
Nam Khải Lận cũng không vội ra ngoài thăm dò thế giới mới này, hắn tùy ý tìm một cái ghế rồi ngồi đó cả đêm.
Nguyễn Tiểu Ly duy trì một tư thế ngủ suốt đêm đó, sáng hôm sau tỉnh lại lập tức cảm thấy cơ thể mình đã tê cứng, hơn nữa huyệt đạo trên người vẫn chưa được cởi bỏ. Hiện tại cả người Nguyễn Tiểu Ly vừa vô lực mà còn vừa đau, vô cùng khó chịu.
Ngay khoảnh khắc cô tỉnh dậy thì Nam Khải Lận cũng tức khắc mở mắt. Hắn quan sát xem nữ tử này muốn làm gì, thế nhưng hắn thấy cô không hoảng loạn chút nào, không sợ hãi và lại càng không la hét ầm ĩ.
Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu chống lại ánh mắt của hắn: “Anh đã làm gì tôi, sao người tôi vẫn không có sức? Tôi ngủ cả đêm như vậy, cơ thể đã tê hết cả lên rồi này.”
Nhặt nam chính về quả thật là khiến bản thân chịu khổ. Nguyễn Tiểu Ly không muốn để ý đến hắn nữa.
Tiểu Ác: “Đừng, cô nhất định phải để ý anh ta, phải duy trì tính cách như nguyên tác để nam chính chán ghét cô. Nhưng mà cô phải từ từ tỏ ra là mình thích nam chính nha, như vậy mới có thể trải thảm cho sự hắc hóa của cô sau này.”
Chỉ khi thích nam chính mới có thể ghen với nữ chính, như vậy thì cô mới có thể thuận theo đó mà hắc hóa và muốn làm hại nữ chính.
Tất cả mọi việc cần làm bây giờ đều là để dọn đường cho nhiệm vụ phản diện phía sau.
Nguyễn Tiểu Ly nghe vậy thì trong ánh mắt lóe lên ý cười thâm sâu: “Được, ta sẽ bày ra dáng vẻ thích nam chính, cũng sẽ hắc hóa. Ta bảo đảm với ngươi thế giới này ta sẽ hoàn thành thật hoàn hảo.”
Vốn dĩ Tiểu Ác rất muốn được nghe những lời này, nhưng khi thật sự nghe được sự xác nhận của Nguyễn Tiểu Ly, nó lập tức lạnh run người: “Tiểu Ly, cô đang có ý đồ gì đấy?”
“Chỉ là đột nhiên muốn làm nhiệm vụ thật tốt mà thôi, khiến thế giới này trở nên thú vị hơn.”
Thời điểm Nguyễn Tiểu Ly hiền lành đúng là rất hiền, yên tĩnh thì sẽ vô cùng yên tĩnh, nhưng những lúc cô muốn làm chuyện gì đó… Tiểu Ác lại cảm giác có người sắp gặp xui xẻo.
Đúng lúc này, Nam Khải Lận đi đến gần. Không đợi Nguyễn Tiểu Ly kịp phản ứng, Nam Khải Lận đã cực nhanh điểm một cái vào hông Nguyễn Tiểu Ly. Cơ thể cô lập tức cảm thấy có sức lực.
Nguyễn Tiểu Ly giãy giụa đứng lên, sau đó xoa nắn cánh tay đã cứng đờ của mình: “Anh làm gì tôi vậy? Điểm một cái là lập tức không có sức lực, điểm thêm một cái nữa thì lại có sức lực. Chẳng lẽ là điểm huyệt?”
Nam Khải Lận nâng mi: “Ngươi biết?”
“Đương nhiên biết, là mấy thứ trong tiểu thuyết võ hiệp chứ gì. Nhưng mà tôi chỉ không ngờ trong cuộc sống hiện thực cũng có.” Nguyễn Tiểu Ly đứng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ ra vẻ hoài nghi.
Cô chỉ vào trang phục trên người Nam Khải Lận: “Tại sao anh lại mặc đồ cổ trang, lại còn biết điểm huyệt, chẳng lẽ anh là truyền nhân của gia tộc cổ võ thần bí gì đó?”
Trong đầu Nam Khải Lận cố gắng phân tích lời cô nói.
Bước đầu tiên có thể kết luận nữ tử này không có chút uy hiếp nào với mình, cũng không có bất kỳ ác ý gì. Mà bản thân mình lại không biết chút gì về thế giới này, người duy nhất mình biết hiện tại cũng chỉ có nữ tử trước mặt.
Nam Khải Lận cảm thấy hắn có thể tìm hiểu thêm về thế giới này từ trên người cô.
“Ngươi gọi thứ ta đang mặc trên người là cổ trang?”
Nguyễn Tiểu Ly gật đầu: “Chẳng lẽ không đúng sao? Nhìn kiểu cách thì biết không phải là Hán phục, vậy chẳng phải là cổ trang hay gì đó à? Nhưng mà bộ trang phục này của anh đẹp thật, chất liệu vừa nhìn là biết rất tốt, còn có hình thêu nữa.”
Cô nói chuyện tương đối nhẹ nhàng chậm chạp, trong giọng điệu không chút để ý đó còn có thể nghe ra một chút lười biếng.
Những tiểu thư thế gia mà Nam Khải Lận từng gặp qua người nào cũng ăn nói nhỏ nhẹ dịu dàng, tinh thần tràn đầy sức sống. Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy một nữ tử nói chuyện với giọng điệu không đàng hoàng như vậy.
Bởi vì bị điểm huyệt nên cả đêm qua Nguyễn Tiểu Ly ngủ không thoải mái, mới nói một lúc đã không tự chủ được mà ngáp một cái.
Mặc dù cô có lấy tay che lại, nhưng cái miệng đang ngáp kia há rất lớn, cảm giác như có thể nuốt trọn bàn tay luôn vậy.
Nam Khải Lận nhíu mày: “Không ai dạy lễ nghi cho ngươi sao?”
“Lễ nghi? Cái đó còn cần phải dạy ư? Tất cả mọi người đều biết mà.”
Biết rõ đối phương là người cổ đại nhưng Nguyễn Tiểu Ly vẫn phải cố làm ra vẻ cái gì cũng không biết, giả ngu vơi hắn, haiz.
Nam Khải Lận lập tức cạn lời.
Nếu ai cũng biết lễ nghi thì tại sao lúc nàng ta vừa mới ngáp đã… Đúng là bất nhã vô lễ.
“Tại sao anh mặc bộ quần áo này té xỉu trên đường vậy?” Nguyễn Tiểu Ly đặt mông ngồi lên một góc bàn ăn, đung đưa hai chân.
Chỉ một khoảng thời gian ngắn, Nam Khải Lận đã thu hết các hành động bất nhã của cô vào đáy mắt.
Hành vi của nữ tử này thật sự không dám khen tặng.
“Không nhớ rõ.”
“Không nhớ rõ?” Nguyễn Tiểu Ly không tỏ ra quá kinh ngạc mà vẫn giữ thái độ hoài nghi, cô nhướng mày hỏi: “Anh còn nhớ nhà anh ở đâu không? Có nhớ anh tên là gì không?”
“Chỉ nhớ được tên.”
“Chỉ nhớ được tên, còn tất cả những thứ khác đều không nhớ?”
“Ừ.”
“Phụt…” Nguyễn Tiểu Ly cười ra tiếng: “Anh trai ơi là anh trai, trò mất trí nhớ này xưa như Trái Đất rồi đó. Nếu anh đã tỉnh, tôi cũng cảm thấy anh cũng không có vấn đề gì thì anh cũng nên về nhà đi, đừng ở lại chỗ của tôi. Chuyện anh bóp cổ, điểm huyệt tôi tôi cũng không so đo với anh nữa.”
Đây là thẳng tay đuổi người.
Tiểu Ác sốt ruột: “Ê, đừng đuổi người ta đi chứ, cô còn phải sống chung với nam chính mà, nếu không ở chung thì cô “yêu” nam chính kiểu gì hả?”
“Anh ta sẽ không đi.” Nguyễn Tiểu Ly rất chắc chắn.
Quả nhiên Nam Khải Lận nghiêm trang nói: “Tại hạ không giả vờ mất trí nhớ, thật sự là ta không nhớ được chuyện gì, chỉ nhớ được tên của mình. Mọi thứ ở nơi này đều rất xa lạ với ta, người mà ta biết hiện tại cũng chỉ có mỗi cô.” Nam Khải Lận cố gắng làm cho lời nói của mình trở nên thản nhiên hơn, vì hắn quan sát thấy nữ tử này nói chuyện luôn rất thản nhiên.
“Anh nói vậy là có ý gì? Anh trai, anh không đi lừa bịp vì coi trọng tôi đấy chứ?”
Anh trai…
Đây là cái kiểu xưng hô gì đây?
Nam Khải Lận cố nén lại sự không vui trong lòng: “Cô nương nguyện ý mang ta về đây lúc ta hôn mê, từ đó có thể nhìn ra ngươi nhất định là một người rất nhiệt tình. Bây giờ ta không thể nhớ ra được bất cứ chuyện gì, ngươi có phòng trống để ta ở nhờ chỗ này của ngươi một thời gian không?”