Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Nguyễn Tiểu Ly mặc một chiếc váy liền siêu ngắn đứng ở đầu cầu thang, ánh mắt cô đang đặt trên người Nam Khải Lận.
Trong con ngươi của Nam Khải Lận ánh lên sự vui vẻ, hắn đi tới chỗ cô: “Hôm nay cô đi đâu? Tôi trở về tiệm thì nghe nói cô nghỉ việc. Cả ngày nay tôi rất lo cho cô, cô đi đâu vậy?” Tiếng nói của hắn hơi gấp gáp, sự nôn nóng cũng thể hiện hết lên mặt.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Tiểu Ly nhìn thấy Nam Khải Lận bấn loạn như vậy, tuy nhiên cô vẫn chưa quên tình huống hiện tại. Sắc mặt Nguyễn Tiểu Ly lạnh lùng: “Chỉ đi ra ngoài dạo một lát thôi.”
Cô không định nói cho hắn biết cô đã đi đâu.
Nguyễn Tiểu Ly bước tới lấy chìa khóa ra mở cửa và bước vào nhà, sau đó rót cho mình một ly nước. Nam Khải Lận đi theo sau cô. Trong suốt quá trình, cô đều không buồn để ý đến hắn.
Bầu không khí gì đó không bình thường.
Nam Khải Lận cứ tưởng vì chuyện bị đuổi việc nên tâm trạng của cô mới không được tốt.
“Cô đừng để tâm đến mấy lời của ông chủ tiệm, bọn họ không hiểu cô nên mới nói bậy. Bị cho nghỉ cũng không sao, chúng ta có thể tìm việc khác.” Nam Khải Lận an ủi.
Nguyễn Tiểu Ly lập tức bắt lấy hai chữ “chúng ta” trong lời nói của hắn, hỏi lại: “Chúng ta?”
“Đúng vậy, là chúng ta, bởi vì tôi cũng xin nghỉ rồi. Ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau đi tìm việc khác.” Nam Khải Lận mỉm cười.
Nguyễn Tiểu Ly khẽ nhíu mày, sâu kín liếc hắn một cái, sau đó xoay người về phòng, trước khi đi bỏ lại một câu: “Tôi mệt, muốn tìm thì anh tìm một mình đi, ngày mai tôi muốn nghỉ ngơi.”
Vẻ mặt của Nam Khải Lận đơ ra, cô không bình thường…
“Ừ, ngày mai ở nhà nghỉ ngơi cũng được. Ngày mai cô muốn ăn gì, để tôi đi mua.”
“Không biết.”
“…”
Rầm, cửa phòng đóng sập lại.
Đèn trong phòng khách hơi mờ, người đàn ông đứng im lặng trước bàn, cúi đầu nhìn cốc nước cô vừa mới uống đang được đặt ở trên bàn.
Giận? Cô giận ư?
Có phải do tên chủ tiệm đó đã nói gì đó thái quá không?
Nhưng Nam Khải Lận cảm thấy Cung Lâm Ly sẽ không tức giận vì những gì lời nói của người khác, chuyện này hoàn toàn chẳng đáng. Cô đang giận… mình…
Căn nhà vốn đã yên tĩnh nay lại càng yên tĩnh hơn.
Sáng hôm sau, Nam Khải Lận dậy sớm dọn dẹp nhà cửa rồi ra ngoài mua đồ ăn.
Hắn đang đi trên đường, trên tay cầm túi xương sườn vừa mới mua, rồi đột nhiên hắn chợt cảm thấy hoảng hốt.
Một Thừa tướng Đông Lâm ngày ngày bày mưu lập kế kia trong lúc vô thức đã cách xa hắn vạn dặm, hiện tại hắn cũng đã thích nghi được với cuộc sống ở thế giới này.
Giống như một người bình thường, hắn đi làm rồi tan làm, đi mua thức ăn và nấu nướng, trong đầu cũng không nghĩ chuyện gì đặc biệt, không cần phải tìm kiếm cách ngăn chặn hay kìm hãm vị đại thần nào, làm thế nào để trấn áp những kẻ không biết nghe lời trong triều đình.
Mặc dù bây giờ sống như một người bình thường, làm những việc bình thường nhưng hắn vẫn có chút tham vọng của riêng mình.
Nam Khải Lận cấp bách muốn đạt được thành tựu lớn hơn, muốn mua nhà mua xe, đến lúc đó mới có thể báo đáp cô tốt nhất.
Khóe miệng Nam Khải Lận nhếch lên thành một nụ cười, bất giác hắn đã đi tới dưới lầu.
Lên lầu nấu cơm cho cô thôi.
Hôm nay Nam Khải Lận còn lấy chìa khóa nhà để làm thêm một cái, như vậy sau này sẽ không cần phải lo không vào được nhà.
Đáng tiếc là Cung Lâm Ly đang không để ý tới hắn, hắn còn muốn hỏi xin số điện thoại của cô, sau này sẽ không còn sợ không tìm được cô nữa.
Nam Khải Lận mở cửa bằng chìa khóa mới vừa làm, cửa vừa mở ra thì cơ thể hắn cũng lập tức đông cứng lại.
Vì không có ai trong nhà cả.
Nam Khải Lận rất nhạy bén nên đã cảm nhận được trong phòng của cô có người.
Cô ấy đã ra ngoài!
Lúc mình ra ngoài mua đồ rõ ràng là cô ấy còn đang ngủ, sao chưa được bao lâu mà đã đi rồi?
Không biết khi nào mới về.
Nam Khải Lận im lặng đi vào bếp nấu cơm. Nói không chừng cô ấy đi ra ngoài mua gì đó rồi một lát sẽ quay lại ngay.
…
Ở một nơi nào đó trong công viên, Nguyễn Tiểu Ly mặc một chiếc váy trễ vai để lộ bờ vai, xương quai xanh và chiếc cổ thiên nga xinh đẹp. Mỗi một chỗ da thịt lộ ra đều vô cùng hoàn mỹ.
Cô đang ngồi xích đu trong công viên.
Tiểu Ác: “Chậc chậc, nam chính thích cô nha.”
Từ hôm qua lúc về nhà là đã thấy biểu cảm của nam chính thay đổi, đã thông suốt rồi.
“Ừm.”
“Tiểu Ly, cô định ở đây cả ngày sao?”
“Ở đây không có ai, ngồi rất thoải mái.”
Tiểu Ác lo lắng: “Nhưng mà bây giờ nam chính đã hiểu rõ lòng mình, cũng đã bỏ công việc ở chỗ chú của nữ chính. Anh ta và nữ chính sẽ không còn tiếp xúc được nữa, mà không tiếp xúc thì sao cô ghen được?”
“Không phải tối hôm trước họ đã ở cùng nhau cả đêm sao, vậy là đủ rồi.”
“Như vậy không đủ. Dù sao cuối cùng cô phải gây ra thương tích cho nữ chính. Nữ chính phải ở gần kề nam chính thì cô mới có lý do chính đáng.”
“Ừ.”
Bây giờ Nam Khải Lận đã nghỉ việc ở tiệm bánh, liệu anh ta sẽ còn khả năng tiếp xúc với nữ chính nữa sao?
Nguyễn Tiểu Ly nhẹ nhàng đung đưa xích đu, nhắm mắt lại và nói: “Nam Khải Lận không tiếp xúc Khổng Tinh thì Khổng Tinh cũng tới dính lấy anh ta thôi.”
Khổng Tinh là một người kiêu ngạo và tự luyến, trước giờ cô ta luôn hưởng thụ cảm giác được người khác săn đón. Càng bị từ chối, cô ta sẽ càng không chịu được và càng muốn chinh phục người đã từ chối cô ta.
Thế nên chắc chắn Khổng Tinh sẽ đeo bám Nam Khải Lận.
Tiểu Ác: “Vậy là cô đang đợi?”
“Ừ.”
Làm nhiệm vụ thì không thể vội vàng.
Nguyễn Tiểu Ly dành cả buổi sáng của ngày thu để ngồi trong công viên, buổi chiều thì đi tìm một băng ghế khuất bóng để nằm, đến chạng vạng thì cô ăn một phần cơm với thịt và rau rồi mới đi về nhà.
Cô vừa đi đến đầu cầu thang thì thì được một chút âm thanh.
Nam Khải Lận quả là một miếng mồi hấp dẫn, con cá chắc chắn sẽ mắc câu.
Cửa nhà chưa đóng, Nguyễn Tiểu Ly có thể nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên trong.
“Anh Nam, sao anh lại nghỉ việc, có phải chú của em đã nói gì quá đáng với anh không? Anh đừng nghỉ được không, em có thể kêu ông ấy xin lỗi anh mà.” Giọng nói Khổng Tinh ngọt ngấy.
Vẻ mặt Nam Khải Lận lạnh lùng: “Đi ra ngoài, nếu không ra nữa thì tôi động tay đấy.”
“Anh Nam, anh sao vậy? Hôm đó ở ngoại thành anh đối xử với em rất tốt mà, sao bây giờ anh lại lạnh lùng như vậy? Có phải chú em thật sự đã nói gì đó quá đáng với anh không?”
“…”
Khổng Tinh vươn tay muốn kéo Nam Khải Lận.
Nguyễn Tiểu Ly nghe động tĩnh bên trong lập tức bước vào nhà, vừa lúc đứng trước cửa đã nhìn thấy Khổng Tinh đang kéo Nam Khải Lận.
Trai xinh gái đẹp đang lôi kéo nhau ở trong phòng, muốn người ta không hiểu lầm cũng khó.
Nguyễn Tiểu Ly làm ra bộ dáng vừa bất ngờ vừa khiếp sợ mà đứng ở cửa. Nam Khải Lận ngẩng đầu nhìn cô, thốt lên đầy ngạc nhiên: “Lâm Ly, rốt cuộc cô cũng về rồi.”
Tiểu Ác che mặt: “Tội nghiệp quá đi, nam chính bây giờ giống như một người vợ hiền ở nhà chờ đợi người chồng đi lang thang bên ngoài là cô.”
“…”
Mỗi ngày chỉ có trời mới biết Tiểu Ác nghĩ chuyện điên khùng gì trong não của nó.
Nguyễn Tiểu Ly nhíu mày: “Có khách à? Hai người tiếp tục đi, tôi xuống lầu một lát.”
Nam Khải Lận bỗng nhiên hiểu ra chuyện gì đó, đi thẳng tới giữ chặt Nguyễn Tiểu Ly: “Không phải khách, là một người không biết điều xông thẳng vào đây. Cho tôi mượn điện thoại, giờ tôi sẽ gọi cảnh sát.”