Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Nói chuyện nghiêm túc?
Được thôi, cô sẽ nghiêm túc nói chuyện.
Nguyễn Tiểu Ly dập tắt nụ cười trên môi: “Trước cuối tháng dọn khỏi đây đi.”
Nói xong, cô đi qua người Nam Khải Lận, nhưng chưa đi được mấy bước thì đã bị Nam Khải Lận kéo lại.
Nam Khải Lận cúi đầu hỏi: “Có thể nói cho tôi biết tại sao không? Sao đột nhiên lại kêu tôi dọn đi?”
Cô đang giận, nhưng cho dù giận thì cũng đừng bắt hắn dọn đi được không…
Trong lòng Nam Khải Lận cảm thấy vô cùng buồn bã, cảm xúc bị đè nén không thể phát ra này khiến cho hắn càng ngày càng cảm thấy mình không còn là mình nữa.
Nguyễn Tiểu Ly liếc mắt nhìn tay mình: “Buông ra.”
Nam Khải Lận sững người trong vài giây rồi cũng từ từ thả tay ra.
Nguyễn Tiểu Ly xoay cổ tay, yên lặng lùi lại vài bước.
Nhìn động tác lùi lại của cô, Nam Khải Lận rất đau lòng…
“Tại sao lại muốn anh dọn ra ngoài, chuyện này không phải rất đơn giản sao. Hiện tại cả hai chúng ta đều thất nghiệp, mà tiền lương của anh anh cũng không lấy, chẳng lẽ còn muốn tôi nuôi anh hả?”
Nam Khải Lận muốn nói gì đó nhưng lại á khẩu không nói nên lời.
Nguyễn Tiểu Ly tiếp tục nói: “Tôi kiến nghị anh quay lại tiệm bánh đó làm việc, vì tôi thấy gia đình họ đều rất thích anh. Anh làm ở đó thì chắc chắn sự nghiệp và gia đình đều sẽ có hết.”
“Lâm Ly!” Nam Khải Lận thình lình lên tiếng ngắt lời cô, nhưng khi nhận ra giọng nói mình hơi gay gắt, hắn nhanh chóng hạ giọng xuống: “Lâm Ly, đừng nói đến cái tiệm bánh đó nữa, nếu tôi đã chọn nghỉ thì sẽ không quay lại.”
Nguyễn Tiểu Ly nhún vai: “Sao cũng được, dù gì thì bây giờ anh cũng không có thu nhập gì cả, tiền lương còn không lấy, tôi cũng không có việc làm, kêu anh dọn đi không phải là quá đáng đúng không? Tôi thu lưu anh vốn đã là tận tình tận nghĩa, bây giờ tôi cũng khó khăn, cho anh thời gian trước cuối tháng dọn ra ngoài cũng là cho anh dư dả thời gian rồi.”
Tiểu Ác nghe vậy bỗng cảm thấy rất xót xa cho nam chính. Mặc dù lời Nguyễn Tiểu Ly nói đúng là sự thật, thế nhưng một đường đường là một người đàn ông quen đứng nơi cao như nam chính vậy bây giờ lại phải nhìn sắc mặt của người khác mà sống. Mỗi lời cô nói ra đều làm tổn thương lòng tự trọng của nam chính, tát thẳng vào mặt anh ta.
Tiểu Ác vô cùng hoài nghi Nguyễn Tiểu Ly nói ra những điều này là để thúc đẩy nam chính mau chóng trưởng thành.
Nam Khải Lận cúi đầu không nói gì.
Nguyễn Tiểu Ly tiếp tục châm lửa: “Những lời của mẹ tôi, em gái tôi cũng như là ông chủ tiệm đã làm tôi hiểu ra một vài điều. Rốt cuộc chúng ta không thân không thích, cũng không còn là trẻ con, trai đơn gái chiếc ở chung một nhà thì không tốt. Chỗ này là do tôi thuê cho nên người dọn đi đương nhiên phải là anh. Trước cuối tháng dọn đi đi.”
Nghe mấy lời này, Nam Khải Lận liền biết cô đang nói dối.
Lúc trước khi mẹ và em gái của cô đến đây, bọn họ đã nói chuyện khó nghe đến vậy mà cô vẫn hiểu lý lẽ, không chột dạ hay lo lắng gì về vấn đề này. Vậy tại sao bây giờ cô lại có thể vì lý do này mà kêu hắn dọn đi?
Cô đang nói dối.
Nhưng ngay cả khi biết Cung Lâm Ly đang nói dối, Nam Khải Lận cũng không thể nói gì hơn.
Đúng là hắn đang sống ở địa bàn của cô.
“Được… tôi sẽ dọn đi trước cuối tháng.” Nam Khải Lận thấp giọng phản hồi.
Vẻ mặt Nguyễn Tiểu Ly hơi thay đổi, cô lập tức nở nụ cười: “Chính anh nói đấy nhé, nhanh dọn ra trước cuối tháng đi. Nói thật tôi vẫn thích sống một mình hơn, anh dọn đi càng sớm thì tôi sẽ càng nhanh được thoải mái, có thể vui vẻ tận hưởng cuộc sống một mình.”
“…”
Nam Khải Lận đứng tại chỗ, cơ thể run lên một cái. Hắn đang cúi đầu, hoàn toàn không thể nhìn thấy rõ nét mặt lúc này.
Nguyễn Tiểu Ly ngáp dài rồi đi vào phòng bếp.
Tiểu Ác: “…Tiểu Ly, nam chính bị cô làm tổn thương rồi.”
“Ừm.”
“Chậc chậc, trong cốt truyện gốc nam chính dọn đi rất dứt khoát, còn ở hiện thực thì lại bị cô xiên cho vài nhát dao.”
Nguyễn Tiểu Ly không nói gì.
Đó không phải tốt sao?
Báo thù thay nguyên chủ.
Nam chính trong cốt truyện dọn đi dứt khoát, vậy còn nguyên chủ, người bị anh ta xáo trộn sinh hoạt thì sao?
Tựa như vết thương bị một con dao mềm đâm, khi da thịt sắp thích ứng được với con dao và không còn đau nữa thì cuối cùng lại bị người ta tàn nhẫn rút dao ra, cùng với đó là máu chảy đầm đìa.
Nguyễn Tiểu Ly cũng cảm thấy tư tưởng của mình đã lệch dần theo hướng cực đoan, nhưng đây chính là tâm lý của Cung Lâm Ly khi ấy.
…
Sau khi ăn sáng xong, Nguyễn Tiểu Ly chọn một bộ quần áo đẹp, trang điểm tinh tế rồi chuẩn bị ra cửa. Nam Khải Lận còn chưa kịp hỏi số điện thoại cô, chỉ đành trơ mắt nhìn cô ra ngoài.
Hiện tại Nam Khải Lận khó có thể ngồi yên trong căn nhà trống không như vậy, thế là hắn cũng dứt khoát ra cửa rồi đi nhanh đến ngã tư, giữ một khoảng cách nhất định mà đi theo sau lưng cô.
Đi theo cô thì ít nhất hắn có thể biết cô đi đâu.
Nam Khải Lận cũng biết hiện tại không nên làm như vậy mà nên đi tìm một công việc, nhưng mà… xin hãy cho phép hắn được phóng túng một ngày đi.
Bây giờ hắn đang rất sợ. Kể từ khi cô tức giận, Nam Khải Lận luôn có cảm giác nếu không bắt cô gái này lại thì cô sẽ biến mất khỏi cuộc đời của hắn ngay.
Nam Khải Lận đã đi theo cô suốt cả quãng đường.
Hôm nay trời đầy mây cộng với chút gió nhẹ nên cũng khá mát mẻ. Trên đường phố tấp nập người qua lại.
Nguyễn Tiểu Ly không bắt taxi hay xe buýt mà cứ thế thong thả đi bộ.
Cô đã sớm phát hiện ra có gì đó không thích hợp.
Tiểu Ác làm tình báo cho cô: “Nam chính đang đi theo cô.”
“Ừm.”
Nguyễn Tiểu Ly đi chậm rãi, sau đó đi về phía một con hẻm.
Nam Khải Lận không biết cô đi vào con hẻm đó làm gì nên chỉ có thể chậm chạp theo sau. Vừa đi tới đầu hẻm, hắn đã nhìn thấy cô đang đứng giữa đường. Vẻ mặt cô rất bình tĩnh như thể cô đã sớm biết hắn theo đuôi.
Nam Khải Lận có chút kinh ngạc.
Sao cô ấy có thể phát hiện ra mình? Ngay cả những mật thám ở thế giới kia của hắn cũng không chắc đều có thể làm được chuyện này.
“Đừng đi theo tôi nữa.”
Nam Khải Lận mở miệng: “Tôi…”
“Đừng phủ nhận. Nam Khải Lận, anh đã đi theo tôi từ chỗ ngã tư. Tôi tưởng chỉ là tiện đường nhưng anh đã theo tôi vào tận con hẻm này, điều đó chứng tỏ anh đang theo dõi tôi.”
Nguyễn Tiểu Ly Ly từ từ đi tới: “Nam Khải Lận, anh đi theo tôi là có ý gì? Với nhân phẩm của anh thì chắc anh không đến mức muốn hãm hại tôi đâu nhỉ?”
“Làm sao tôi có thể hại cô được, tôi chỉ muốn biết cô đi đâu.” Nam Khải Lận bật cười.
“Tôi đi đâu không liên quan đến anh. Đừng đi theo tôi nữa, điều anh nên làm lúc này là kiếm tiền và dọn đi trước cuối tháng chứ không phải là lãng phí thời gian trên người tôi. Tôi sẽ hiểu lầm anh.”
“Hiểu lầm cái gì?” Nam Khải Lận trầm giọng hỏi.
Nguyễn Tiểu Ly sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Tôi sẽ hiểu lầm là anh thích tôi nên mới đi theo tôi.”
Trước giờ cô luôn xinh đẹp không tì vết, hôm nay còn trang điểm rất tinh xảo, khi cười đôi mắt cô phát ra một sự quyến rũ khó tả cho người đối diện.
Yết hầu của Nam Khải Lận chuyển động: “Cô có thể hiểu lầm như vậy.”
…Nguyễn Tiểu Ly từ từ nhíu mày, sau đó lộ ra vẻ chán ghét, cuối cùng cô đi sượt qua người Nam Khải Lận.
Lần này Nam Khải Lận không đi theo nữa, hắn đứng một mình trong con hẻm đó rất lâu.
Hắn xoa xoa lồng ngực, vừa rồi nơi này đã thoáng đau lên vì thái độ của cô…
Khi nãy suýt chút nữa hắn đã nói ra hết lòng mình, nhưng câu nói khi nãy của hắn cũng đã tương đương với việc bày tỏ rồi.
Cô không đáp lại hắn.
Không, có đáp, chỉ là đáp bằng một cái nhìn ghét bỏ.
Có nghĩa là hắn bị từ chối rồi phải không?