Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 442: Chương 442:



Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
“Huhu… Khụ khụ…”
Kiều Huệ Nhi khóc rất to, đến nỗi làm bản thân bị sặc.
Mọi người trong lớp đều nhìn qua bên này, kết quả trông thấy Kiều Huệ Nhi ôm tiểu thư Ly Kanali, cả đám tròn mắt tò mò.
Lucerne Morris vừa đi ra ngoài một lúc, khi quay lại đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thoắt một cái cả khuôn mặt tuấn tú của hắn đã đen kịt.
Trong mắt người khác, Ly Kanali trưng vẻ mặt lạnh nhạt đứng đó cho con người ôm, nhưng Lucerne Morris có thể nhìn ra cô đang xấu hổ không biết làm sao. Nhưng ngay cả như vậy, cô cũng không đẩy con người ti tiện kia ra.
Chỉ vì người đó đang đau khổ sao?
“Người này thật to gan, dám ôm tiểu thư Kanali như vậy, không muốn sống nữa sao?”
“Bị chuyện gì đó kích thích? Vậy mà lại dám mạo phạm tiểu thư Kanali như vậy.”
“Tớ để ý chuyện khác cơ. Hiện tại tớ đang choáng váng đây, tiểu thư Kanali vậy mà lại dung túng cho con người mạo phạm mình như vậy!”
Lucerne Morris càng nghe người khác bàn tán thì sắc mặt càng xấu, nhưng hắn vẫn kiềm chế không tiến lên kéo nhân loại kia ra.
Kiều Huệ Nhi khóc một lúc mới dừng lại, sau đó phát hiện mọi người đều đang nhìn mình. Cô sợ hãi cúi đầu, từ từ buông tay ra.

“Ặc… Tôi xin lỗi…”
Sao vừa rồi cô lại mất khống chế mà ôm tiểu thư Ly Kanali chứ.
Cũng có thể là do… tiểu thư Ly Kanali là người đầu tiên đến hỏi thăm cô.
Sau khi đến trường, không ngờ người đầu tiên nói chuyện với mình và hỏi mình đã xảy ra chuyện gì lại là tiểu thư Ly Kanali.
Nguyễn Tiểu Ly sửa sang lại quần áo một chút, trên mặt không có biểu hiện gì khác, chỉ nhẹ nhàng ném ra một câu: “Đi ra đây với ta.”
Trong phòng học có quá nhiều người quá nhiều tai mắt, không thích hợp để nói chuyện.
Khóe mắt Kiều Huệ Nhi sưng đỏ, cô vẫn còn đang khóc nấc nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo Nguyễn Tiểu Ly ra ngoài.
Lucerne Morris cũng theo sau.
Ba người đến vườn hoa không người.
Trăng đêm nay đặc biệt tròn và sáng, chiếu sáng toàn bộ học viện. Vườn hoa của học viện lúc này nở đầy sắc hoa đỏ thắm. Dưới ánh trăng, cô gái có mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ đứng ở bìa vườn hoa, hỏi: “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì? Sao mấy hôm nay không đến trường?”
Vừa hỏi vấn đề này, Kiều Huệ Nhi lập tức rơi vào trạng thái buồn bã và khó hiểu.
Nguyễn Tiểu Ly giải đáp sự khó hiểu trong mắt cô ấy: “Lần trước cô băng bó vết thương cho ta, xem như ta đã nợ cô một ân tình. Nếu ở nhà có chuyện gì cô có thể nói cho ta biết, ta sẽ giúp cô.”
Hóa ra là báo đáp ân tình…
Lucerne Morris đứng phía sau Nguyễn Tiểu Ly, cách rất gần, dù hắn không nói lời nào nhưng cảm giác tồn tại thật sự quá mạnh.
Kiều Huệ Nhi có chút sợ hãi Lucerne Morris, cô cảm thấy ánh mắt của hắn không thiện lắm.
Kiều Huệ Nhi cúi đầu, lại bắt đầu khóc: “Mẹ tôi chết rồi…”
Nguyễn Tiểu Ly khẽ nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Ác: “Trong cốt truyện gốc mẹ của nữ chính không chết mà.”
Quả nhiên cốt truyện đã lệch đến cái nịt cũng không còn!
Kiều Huệ Nhi: “Sau… sau khi cô đi không bao lâu, một con quái vật đã xông vào. Mẹ tôi vì cứu tôi mà đã bị con quái vật hút khô…”
Cô vừa kể vừa run rẩy, cật lực che giấu sự đau thương sợ hãi trong lòng. Cô đã tận mắt chứng kiến ​​cảnh mẹ mình bị một con quái vật cắn chết… bị hút khô ngay trước mặt mình…
Cả đời cô cũng sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng đó.
Trong khoang mũi nồng nặc mùi máu tươi, bên tai là tiếng hét thảm thiết của mẹ cùng với lời dặn bảo cô mau đóng cửa.
Nguyễn Tiểu Ly nghe giọng nói kìm nén của Kiều Huệ Nhi thì có thể hiểu được sự đau lòng và khổ sở của cô ấy.
Không lâu sau khi cô rời đi? Vậy có nghĩa là khi cô ở đó thì con quái vật cũng ở gần đó, tại sao cô lại không phát hiện ra chút gì? 

Lucerne Morris nhìn ra sự nghi ngờ của Nguyễn Tiểu Ly: “Quái vật không phải đi lang thang, nó đã bị ai đó thả ra ngay khi chúng ta vừa rời đi.”
Nếu con quái vật đi lang thang ở gần đó thì hai người họ chắc chắn đã phát hiện ra. Nhưng nếu như hai người họ vừa rời đi lại có người thả nó vào nhà Kiều Huệ Nhi…
Nguyễn Tiểu Ly nhìn Kiều Huệ Nhi: “Ma cà rồng sẽ điều tra kỹ chuyện này. Khi bắt được hung thủ, ta sẽ mang nó đến trước mặt cô để cho cô tùy ý xử lý.”
Kiều Huệ Nhi không ngờ Ly Kanali sẽ nói vậy, cô gật đầu, trong mắt tràn ngập thù hận: “Được, cảm ơn cô.”
Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy cô gái này thật sự rất đơn thuần.
Kiều Huệ Nhi rất tin tưởng cô, ngay cả khi mẹ cô ấy chết trong miệng quái vật nhưng cô ấy cũng không liên tưởng con quái vật đó với huyết thống thuần chủng trên người cô.
Tiểu Ác: “Nữ chính không hắc hoá chẳng phải tốt quá rồi sao, nhưng mà cô nhẫn tâm cắn cô ấy không?”
Nếu đã thả quái vật xuống, tại sao lại cố tình thả xuống nhà của Kiều Huệ Nhi?
Bởi vì Kiều Huệ Nhi đã giúp Ly Kanali.
Thợ săn và quái vật chắc chắn là cùng một bọn.
Vào thời điểm bọn họ đuổi đến, Ly Kanali đã bị Lucerne Morris mang đi. Bọn họ tỉ mỉ lên kế hoạch ám sát mà vẫn không giết được Ly Kanali, do đó bọn họ đã trút giận lên người đã giúp đỡ Nguyễn Tiểu Ly là mẹ con Kiều Huệ Nhi, thả con quái vật đó ra…
Kiều Huệ Nhi đã quay lại lớp học, trong vườn chỉ còn lại Nguyễn Tiểu Ly và Lucerne Morris.
Lucerne Morris ôm lấy cô từ phía sau: “Chuyện này không liên quan đến em, đừng tự trách mình vì sinh mạng của con người.”
“Ừm.”
Lucerne Morris ôm eo Nguyễn Tiểu Ly, thuận tiện còn cọ cọ như thể muốn làm eo váy của cô dính mùi của mình.
Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy bị hắn ôm thế này vẫn chấp nhận được, lạnh lạnh mát mát vô cùng thoải mái, không hề nóng chút nào.
Lucerne Morris được một tấc lại muốn tiến thêm một thước mà gác cằm lên vai cô.
Nguyễn Tiểu Ly khẽ nhíu mày.

Giây tiếp theo, Lucerne Morris lập tức lùi lại, chỉ cần thấy cô có chút không thích thì hắn sẽ lui lại ngay.
Lucerne Morris quay sang nắm tay Nguyễn Tiểu Ly: “Về lớp học hay lên sân thượng?”
“Sân thượng đi.”
Trong lớp rất chán, thà ngồi trên sân thượng ngắm trăng còn hơn.  
Nhưng có vẻ hai người họ không may mắn lắm, vừa lên đến sân thượng thì mây đen đã che khuất ánh trăng.
Sau đó cả hai dứt khoát trốn học đi về nhà.
Về nhà điều tra những chuyện đã xảy ra.
Bây giờ đã có rất nhiều điều tiếng nhắm vào gia tộc Kanali. Cha cô không có ở đây nên tất cả những lời chỉ trích đều là Ly Kanali hứng lấy.
Không thể không nói, Hansa Kanali là một người cha hoàn toàn không có chút trách nhiệm. Nhưng thực lực của ông ta mạnh mẽ, cho dù ở bên ngoài không có tin tức gì thì Nguyễn Tiểu Ly cũng không lo lắng ông ta sẽ bị ám toán.
Tiểu Ác: “À đúng rồi, để ta phổ cập một chút thông tin cho cô. Trong cốt truyện, sau khi cô bị nam chính giết, Hansa Kanali đã lập tức suy sụp hoàn toàn rồi tự sát.”
Con gái mất, cha suy sụp?
Tiểu Ác: “Hansa Kanali rất yêu vợ, vốn dĩ muốn chết chung nhưng vì có cô nên ông ấy vẫn luôn hồi tưởng về thời gian vợ còn bên cạnh để sống tiếp.”
“Vậy à? Nếu vậy khi ta chết, ông ta hẳn phải rất vui mừng, có thể đi đoàn tụ với vợ mà không còn gánh nặng nào sao? Sao lại suy sụp chứ?”
“Cái này ta cũng không biết.” Tiểu Ác nhún nhún vai.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.