Chỉ… chỉ cần giết cô ta thì mình sẽ báo được thù. Tất cả đau khổ nhiều năm qua đều là vì cô ta.
Trong lòng nghĩ như vậy, tay Tô Lâm run rẩy vói qua nhặt con dao bạc lên.
Chỉ có vũ khí bằng bạc mới có thể giết được ma cà rồng là chuyện mà mọi người đều biết. Do đó trên thế giới này, vật bằng bạc hoàn toàn bị cấm giao dịch buôn bán. Nhà ai sở hữu đồ bằng bạc cũng sẽ bị tịch thu, nếu có người dùng bạc để chế ra vũ khí có sức sát thương thì sẽ bị xử tử ngay lập tức.
Tô Lâm chạm vào con dao bạc lạnh lẽo thì trong lòng càng thêm kiên định. Cô ta cầm con dao lên rồi tức tốc đâm thẳng tới.
Con dao sượt qua cánh tay của Nguyễn Tiểu Ly, đồng thời Nguyễn Tiểu Ly cũng đoạt lại nó rồi đâm ngược vào bụng của của Tô Lâm.
Mùi máu lan ra, ngoại trừ máu của Tô Lâm còn có máu từ cánh tay của Nguyễn Tiểu Ly.
Nguyễn Tiểu Ly cúi đầu nhìn thoáng qua tay mình: “Đúng là đau thật.”
Nếu bị đồ vật bình thường làm bị thương thì không bao lâu sau vết thương sẽ tự lành. Nhưng đổi lại là bạc thì cần đến một tháng thì vết thương mới có thể khép lại. Hơn nữa vết thương do bạc gây ra sẽ đau đớn vô cùng, giống như bị lửa đốt vậy.
Tiểu Ác nhíu mày: “Cô cho cô ta làm bị thương mình làm gì.”
“Chỉ là tò mò không biết bị bạc làm bị thương thì sẽ đau thế nào thôi.” Nguyễn Tiểu Ly nhìn chằm chằm cánh tay, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tô Lâm đang ngã trên sàn với miệng hộc đầy máu.
“Ta đã cho ngươi cơ hội nhưng do ngươi quá ngu nên mới không giết được ta.”
“Ọc…” Tô Lâm mở miệng như chỉ có máu trào ra, máu tắc đầy trong cổ họng nên căn bản không thốt nên lời. Trên bụng cô ta đang bị cắm một con dao, không sống được bao lâu nữa.
Nguyễn Tiểu Ly lười biếng dựa vào ghế, từ trên cao mà nhìn xuống người đang sắp chết kia.
“Sao ngươi lại hận ta nhỉ? Đến lâu đài của ta ngươi có ăn có uống, chỉ phải làm người hầu cho ta, vậy thôi mà đã hận ta rồi sao?”
“Ọc…” Tô Lâm lại nôn ra máu, trong mắt tràn đầy thù hận.
Nguyễn Tiểu Ly cười: “Nếu ta nhớ không nhầm thì huyết nô đến lâu đài của ta đều là tự nguyện hoặc là bị cha mẹ ruột đưa tới chỉ vì ở bên ngoài không sống nổi và sắp chết đói, khóc lóc quỳ gối cầu xin ta cho vào lâu đài làm huyết nô cơ mà.
Ta cho các ngươi vào lâu đài, có ăn uống có uống có chỗ ở, chỉ muốn các ngươi hầu hạ ta và mỗi tháng dâng lên mấy chén máu mà thôi, giao dịch rất công bằng mà. Ít nhất thì các ngươi không chết đói, hơn nữa lúc trước là chính các ngươi cầu xin ta thu nhận, do đó ta không hiểu tại sao ngươi lại hận ta đấy?”
Con người quả nhiên là loại động vật tham lam xấu xa, lúc cần thì đi cầu cạnh, lúc không cần thì lại than trách số phận mà đi hận người ta. Muốn sinh ra là có được điều kiện tốt nhất? Xứng sao?
Nguyễn Tiểu Ly cười khinh thường.
Trên sàn xe, Tô Lâm nôn ra từng ngụm máu, cuối cùng thì tắt thở.
Cả chiếc xe tràn ngập mùi máu.
Tiểu Ác dường như thấy được nhân vật phản diện Ly Kanali chân chính. Không, Tiểu Ly còn làm người ta sởn tóc gáy hơn Ly Kanali.
Khí chất phản diện bẩm sinh đại khái có lẽ chính là như vậy.
Xe chạy vào cổng học viện, tài xế ma cà rồng cấp thấp ngồi phía trước xuống xe mở cửa ra. Vì là xe của gia tộc Kanali nên vừa vào sân trường đã thu hút rất nhiều ánh mắt.
Trước ánh mắt của bao người, Nguyễn Tiểu Ly bước xuống xe. Cửa vừa mở ra, mọi người nhanh mắt nhìn thấy thi thể ở bên trong và sàn xe chảy đầy máu.
Chậc, tối đẹp thế này ai lại đi học tiểu thư Kanali mất hứng vậy không biết.
“Xử lý thi thể đi, lúc tan học ta không muốn ngửi thấy bất kỳ mùi máu dơ bẩn nào làm ta buồn nôn ở trong xe.” Cô dặn dò một cách tuyệt tình.
“Vâng.”
Nguyễn Tiểu Ly đi vào khu dạy học, rất nhanh đã có mấy thiếu nữ quý tộc đi tới.
“Tiểu thư Kanali, ngài đã đến. Ấy, cánh tay của ngài bị sao vậy? Này là… vết thương do vũ khí bằng gây ra mà.”
Bình thường bên cạnh Ly Kanali sẽ có rất nhiều thiên kim quý tộc vây quanh. Ly Kanali không thích nói chuyện nhưng bọn họ vẫn không ngại mà xum xoe.
Cô thiên kim quý tộc phát hiện vết thương trên cánh tay của Nguyễn Tiểu Ly rất kinh ngạc.
Là một huyết tộc nguyên thủy, sức mạnh của Ly Kanali còn mạnh hơn các cô, sao tay lại bị dao bạc làm bị thương? Chẳng lẽ là gặp phải thợ săn?
Vết thương cứ nóng rát mãi, dù Nguyễn Tiểu Ly chịu đau khá tốt nhưng để vết thương phơi trong không khí hoài như vậy cũng không hay.
“Tiểu thư Kanali, mời tiểu thư đi theo tôi đến phòng y tế đi, tôi băng bó cho ngài.”
Nguyễn Tiểu Ly đi theo cô thiên kim quý tộc nọ, đồng thời cũng đánh giá cô ấy.
Cũng giống như những ma cà rồng khác, cô ấy rất xinh đẹp, trên người mặc một chiếc váy sang trọng, cả người cũng toát ra hơi thở của quý tộc.
Tiểu Ác: “Cô ấy là Kina Joel.”
Thông thường tên của ma cà rồng sẽ nằm đằng trước, họ ở phía sau, vậy nên cô gái này có tên là Kina.
Kina Joel dẫn Nguyễn Tiểu Ly đến phòng y tế. Trong phòng y tế không có ai, cô bèn tự đi tìm hộp thuốc và băng bó cho Nguyễn Tiểu Ly.
Động tác của Kina Joel rất chậm và nhẹ nhàng, Nguyễn Tiểu Ly tinh ý nhận ra cô gái ấy đang căng thẳng.
Cô ấy đang sợ mình.
Nhưng có thể không sợ sao, ai mà chẳng biết tiểu thư Ly Kanali buồn vui thất thường chứ.
“Tiểu thư Kanali, ngài nhất định đừng để tay chạm nước, tốt hơn hết là gọi bác sĩ kê một ít thuốc, nếu không sẽ đau lâu lắm.”
“Ừ.”
Kina Joel dọn dẹp hộp thuốc thì đột nhiên nghe thấy bên trong phòng có tiếng động, giống như có ai đó vừa chạm vào bình thuốc.
“Ai? Ai ở bên trong?”
Kina Joel nhanh chóng đi xem xét, sau đó cô lập tức nhìn thấy một thiếu niên đang ngủ trên cửa sổ. Có lẽ thiếu niên đó đã bị các cô đánh thức rồi duỗi chân ra, không cẩn thận chạm vào bình thuốc bên cạnh.
Gương mặt của thiếu niên rất tinh xảo lại còn mang theo cảm giác bất cần, đôi mắt lóe lên ánh sáng màu đỏ hiển nhiên là một ma cà rồng.
Kina Joel thấy hắn thì có chút ngạc nhiên, sau đó tức tốc xách váy hành lễ: “Bá tước Lucerne Morris.”
Nguyễn Tiểu Ly nghe thấy cái tên này thì cảm thấy quen tai, cô nhanh chóng nhớ lại. Đây chẳng phải là tên của nam chính sao?
Nam chính?
Tiểu Ác: “Nam chính đã có tước vị, hầu hết mọi người đều gọi anh ta là Bá tước.”
“Ừm.”
Lucerne Morris nhảy xuống bậu cửa sổ, mất kiên nhẫn hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?”
Ngày thường hắn thích ở đây ngủ một mình, hôm nay bị người ta đánh thức nên có chút bực bội.
Kina Joel lập tức trả lời: “Tiểu thư Kanali bị thương, tôi mang cô ấy tới đây để băng bó.”
Tiểu thư Kanali?
Lucerne Morris suy nghĩ một chút. Nhà Kanali chỉ có một cô con gái, hình như tên là Ly Kanali.
Huyết thống nguyên thủy sao lại dễ bị thương như vậy?
Hắn đi ra gian ngoài, quả nhiên nhìn thấy thiếu nữ tóc dài váy đen đang ngồi trên ghế.
Lucerne Morris nhìn lướt qua băng gạc trên cánh cô: “Tiểu thư Kanali, tôi có thể được biết cánh tay của cô bị thương do đâu không?”
“Dao bạc cắt.”
Ấn tượng đầu tiên của Nguyễn Tiểu Ly với nam chính đó là không đứng đắn, hơn nữa nhìn dáng vẻ nói chuyện thì cũng không phải là một nam chính lạnh lùng kiệm lời.
Lucerne Morris đến gần, khom lưng nhìn cánh tay đang đặt trên đầu gối của cô: “Dao bạc? Nhìn bộ dáng của cô không giống như một người vừa bị tập kích lắm.”