Nguyễn Tiểu Ly không thích hắn dựa gần mình quá, đặc biệt là trong lần đầu tiên gặp mặt.
“Bị tập kích.” Cô lạnh nhạt nói.
Dù đã sống 500 năm nhưng tiếng nói của Ly Kanali giống như của một thiếu nữ mười mấy tuổi, trong ngữ điệu còn mang theo một chút lười biếng.
Lucerne Morris đã gặp Ly Kanali ở rất nhiều sự kiện nhưng chưa từng trò chuyện với cô ở khoảng cách gần thế này. Hắn bất giác ngẩng đầu đánh giá gương mặt của cô.
Theo đánh giá bên ngoài của hắn thì đây là một khuôn mặt rất xuất sắc theo vẻ đẹp cổ điển. Bên cạnh đó, hắn cũng phát hiện ánh mắt của cô rất lạnh nhạt và xa cách. Cô không thích người khác đến gần?
Lucerne Morris thẳng lưng lên, cười nói: “Tiểu thư Kanali không giống như vừa mới đánh nhau, chắc là không phải bị thợ săn tấn công nhỉ?”
“Ừ.”
Nguyễn Tiểu Ly sửa sang lại váy rồi đứng lên chuẩn bị đi. Cô không muốn ngồi không ở đây nói chuyện với người lạ.
Kina Joel nhanh chân đuổi theo.
Lucerne Morris nhìn theo bóng dáng của thiếu nữ rồi cười đầy ẩn ý, sau đó cũng nỗi gót ra khỏi phòng y tế.
“Tiểu thư Kanali bị ai tập kích?”
“…”
Nam chính có chút phiền!
Đôi chân dài của Lucerne Morris bước từng bước chậm rãi đi theo phía sau cô: “Thân phận của tiểu thư Kanali cao quý nên chuyện bị tập kích không phải là chuyện nhỏ. Có thể nói cho tôi biết cô bị ai tấn công không?”
Giọng điệu của hắn cứ như thể việc công xử theo phép công, nhưng thật ra rất rõ ràng chỉ là vì hắn đang tò mò mà thôi.
Trên hành lang, Lucerne Morris dựa vào cây cột bên cạnh: “Sao huyết nô lại có vũ khí bạc?”
“Tôi đưa.” Thiếu nữ thờ ơ nói.
Lucerne Morris sửng sốt, ý cười trong mắt càng đậm: “Cuối cùng là tiểu thư Kanali tự mình hại mình. Chậc chậc, không đau sao?”
Nguyễn Tiểu Ly hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn cánh tay bị băng bó của mình: “Muốn biết đau hay không cậu có thể thử một lần.”
“…”
Cô tiếp tục đi về phía khu dạy học, Kina Joel đuổi theo sau, còn Lucerne Morris vẫn đứng dựa cột trên hành lang, không trả lồ cũng không đi theo nữa.
Ly Kanali hơn hắn 80 tuổi, nếu tính theo tuổi của con người thì hắn phải gọi cô một tiếng bà. Nhưng chiếu theo tuổi của ma cà rồng, chẳng hạn như trong cùng một lớp, huyết tộc 300 trăm tuổi hay lớn hơn là bảy tám trăm tuổi cũng có, lớn hơn mấy chục tuổi hay mấy trăm tuổi là rất bình thường, vẫn được xem là bằng “tuổi”.
Lát sau, tiếng chuông vang vọng khắp trường học. Sắp vào lớp.
Lucerne Morris nhìn thoáng qua ánh trăng tròn vành vạnh bên ngoài: “Trăng tròn à, tối nay lại có trò vui để xem rồi.”
Trường dạy đêm, cả học viện rộng khoảng một vạn mẫu (*), mỗi một khối là một tòa nhà riêng.
(*) 1 mẫu của Trung Quốc = 667 m2 (15 mẫu = 1 hecta)
—> vạn mẫu = 10000 mẫu = 667 hecta
Trên sân trường, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy các thiếu niên thiếu nữ huyết tộc, cùng với đó là một vài nhân loại mặc đồng phục chỉnh tề, ôm sách vở và cúi đầu bước nhanh. Mọi người đều đang đổ về khu dạy học để lên lớp.
Khu dạy học rất lớn, mỗi phòng học là một căn phòng bậc thang rất rộng rãi. Lúc Nguyễn Tiểu Ly vào lớp, bên trong đã có không ít người.
Trong lớp học rộng lớn, phía bên trái là cửa sổ, ánh trăng bên ngoài chiếu qua và nhuộm cả căn phòng bằng một màu trắng xám. Dường như ma cà rồng thích bật đèn, cả căn phòng chỉ có ánh sáng từ vầng trăng ngoài kia.
Có mấy cô gái mặc váy ngắn đang ngồi trên bàn, một vài thiếu niên xinh đẹp đang vây quanh họ nói chuyện.
Nguyễn Tiểu Ly vừa đi vào lớp thì họ đã nhận ra, cả đám đứng thẳng dậy, quay đầu chào hỏi với cô.
“Tiểu thư Kanali.”
“Ừ.”
Tiểu Ác nhìn hình ảnh trên màn hình rồi nói: “Thân phận là huyết tộc nguyên thủy đúng là tốt, ai gặp cũng phải nể.”
“Nhưng mà hình như nam chính không nể mặt ta lắm.”
Người thì cà lơ phất phơ, đứng cũng không đứng thẳng, nếu không ngồi thì cũng khom lưng kề sát cô hoặc là lười biếng dựa vào đâu đó.
Tiểu Ác sờ sờ chiếc mũi nhỏ: “Cũng coi như có nể mặt cô mà. Anh ta gọi cô bằng kính ngữ, còn những mặt khác thì anh ta vốn dĩ đã như vậy.”
Tiểu Ác đã đọc hết cốt truyện, nó cảm thấy nam chính vô cùng ác ôn, chẳng những ngược thể xác và tinh thần của nữ chính mà kể cả những lúc ngọt cũng trêu cợt người ta, chọc cho người ta khóc.
Tiểu Ác: “Cô tùy ý tìm một chỗ ngồi đi, lớp học không có vị trí cố định.”
“Ừ.”
Nguyễn Tiểu Ly nhìn lướt qua phòng học, có vẻ hầu hết ma cà rồng đều thích ngồi cạnh cửa sổ. Cô nhắm ngay vị trí cạnh cửa sổ trên bậc thang cuối cùng mà đi tới. Nơi đó vừa yên tĩnh vừa có thể được ánh trăng chiếu tới.
Nguyễn Tiểu Ly đi tới và ngồi xuống, một vài huyết tộc nhìn cô bằng ánh mắt khác lạ.
Tiểu Ác: “…Tiểu Ly, này là chỗ nam chính thích ngồi.”
“Ồ.”
Tiểu Ác đợi nửa ngày vẫn không thấy Nguyễn Tiểu Ly có ý định nhấc mông lên.
“Cô muốn ngồi ở đây à? Chỗ này là chỗ ngồi cố định của nam chính đó.”
“Thân phận của ta cao hơn cậu ta không?”
“Đương nhiên.”
“Ta ngồi đây cậu ta dám đuổi không?”
“…Không dám.”
“Vậy ta ngồi được không?”
“Được…”
Nguyễn Tiểu Ly không chỉ ngồi mà còn bắt chéo chân, với tay gom gọn mớ tóc siêu dài ở phía sau ra đằng trước để nó không phết đất.
Tóc này vẫn còn chạm đất, về nhà phải cắt thêm 5 centimet nữa mới được.
Tiểu Ác: “Đừng cắt, tóc này nguyên chủ người ta đã nuôi 500 năm rồi đó, vẫn luôn bảo trì chiều dài như vậy.”
“Ừ.”
Không cắt thì không cắt.
Nguyễn Tiểu Ly bắt chéo chân, tay chống cằm dựa lên bàn, hơi nghiêng mặt về phía ánh trăng và nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bên tai truyền đến âm thanh khe khẽ: “Tối nay lại là trăng tròn.”
“Tớ còn đang thắc mắc sao răng ngứa thế này, thì ra là trăng tròn à.”
“Tiết đầu hôm nay là tiết tự học à? Tớ đã khát đến khó chịu rồi đây này.”
Trăng tròn là thời điểm dục vọng uống máu của ma cà rồng lên cao nhất, cũng thời thời gian mà cơ thể của họ yếu nhất. Thông thường vào những lúc này họ sẽ uống một lượng lớn máu.
Nhân loại đang ngồi dựa vách tường bên phải của phòng học nghe những lời kia thì lập tức run lên bần bật. Đó đều là các thiếu niên thiếu nữ nhân loại khoảng 15 16 tuổi. Họ mặc đồng phục chỉnh tề, ngồi yên một chỗ và cúi đầu để hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
Ngồi cạnh vách tường bên phải ở hàng sau cùng là một cô gái đang cúi đầu đọc một quyển sách, thế nhưng nhìn động tác run rẩy và hồi lâu vẫn không lật trang mới của cô ấy là có thể biết được cô ấy căn bản không phải đang đọc sách. Cô gái đó cũng đang sợ hãi…
Trong phòng vang lên một tiếng thét chói tai.
Rất rõ ràng là có người bị cắn.
“Linde, cậu chơi xấu nha, cậu không biết tớ đã nhắm cô ta lâu lắm rồi à?”
“Tớ giúp cậu cắn một cái để nếm thử mùi vị thôi mà.”
“Mùi vị thế nào?”
“Cậu lại đây nhấm nháp chung không phải nhanh hơn à?”
Cô gái nhân loại bị cắn sợ đến mức run bắn người, trực tiếp suy sụp mà khóc to: “Hai vị thiếu gia, cầu xin hai vị thả tôi đi đi. Đừng cắn tôi mà, máu của tôi không ngon chút nào đâu.”
Trong không khí thoang thoảng mùi máu, rất nhiều tiếng khóc la và tiếng mút vào. Lại là một khung cảnh dâm loạn vô độ.
Vào ngày trăng tròn hàng tháng sẽ xuất hiện tình huống này, hoặc khi nhóm huyết tộc nổi lên hứng thú thì cũng sẽ tương tự. Mỗi lớp sẽ chết vài người mỗi tháng, nhưng sau đó lại không ngừng có nhân loại mới lấp vào. Đây là tác phong của trường học đêm.
Nguyễn Tiểu Ly nghe âm thanh xung quanh, ngồi yên không nhìn tới.