Vào ban ngày, người hoạt động ở bên ngoài trên cơ bản đều là con người.
Ban ngày mặt trời chiếu mạnh, ma cà rồng rất ghét tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, nên bình thường họ ma đều tránh ra ngoài vào ban ngày.
Nguyễn Tiểu Ly ra ngoài giờ này bởi vì ngày nào cô cũng ngủ cả ngày, buổi tối đến trường vẫn ngủ, cô đã ngủ nhiều đến mức không ngủ được nữa…
Tiểu Ác: “Theo lẽ thường thì người lười không thể nào mất ngủ được.”
“…”
Nguyễn Tiểu Ly có bằng chứng chứng minh Tiểu Ác đang dè bỉu cô.
Ai nói người lười không thể mất ngủ? Ai quy định người lười sẽ không bị mất ngủ!
Ban đêm, cả lâu đài rất tối tăm mát mẻ, còn ban ngày tòa lâu đài vẫn âm u như vậy.
Nguyễn Tiểu Ly mặc chiếc váy ngủ bằng lụa màu xanh biển đi dạo quanh lâu đài, đi hết một vòng từ tầng cao nhất đến tầng trệt rồi đi ra ngoài.
Vừa bước chân vào vùng bị ánh nắng chiếu, cô lập tức cảm thấy không khỏe. Nắng rất to khiến da đau râm ran, nhưng cơn đau này vẫn có thể bỏ qua được.
Nguyễn Tiểu Ly cố ý né tránh hầu gái để ra đây. Ban ngày cũng có rất nhiều hầu gái ngủ trong quan tài, không ai chú ý tới cô đã bước ra khỏi lâu đài.
Những hầu gái trong lâu đài đều là ma cà rồng, chỉ có huyết nô mới là con người.
Một huyết nô đang giặt quần áo trên bãi cỏ. Đằng kia có một cái giếng, huyết nô đang múc nước giặt quần áo. Huyết nô này rất gầy, làn da khô vàng, cô ta đang giặt quần rất cần mẫn.
Quần áo được giặt sạch xong được cho vào thau gỗ và chuẩn bị đem đi phơi nắng. Ngay khi huyết nô quay người lại thì bỗng nhìn thấy thiếu nữ đang đứng trong bóng râm của lâu đài, cô ta hoảng sợ làm rơi cái thau gỗ, quần áo vừa mới được giặt sạch rơi hết ra cỏ.
Tiểu thư Kanali…
Sao cô ấy lại xuất hiện ở đây vào ban ngày?
Bình thường huyết nô sẽ không gặp mặt Ly Kanali nhưng thỉnh thoảng cũng nhìn thấy vài lần, tất cả họ đều nhớ rõ hình dáng của Ly Kanali. Mái tóc xoăn dài màu nâu hạt dẻ đặc trưng và đôi mắt màu đỏ máu là đặc điểm nhận dạng của cô.
Tiếng thau gỗ trong tay huyết nô rơi xuống làm thu hút sự chú ý của Nguyễn Tiểu Ly.
Cô đã khiến nhân loại nhỏ bé kia hoảng sợ rồi.
“Ngươi, lại đây.” Nguyễn Tiểu Ly lên tiếng.
Huyết nô nghe thấy tiếng cô gọi thì tức khắc tái mặt, dù vậy cũng không dám chậm trễ mà vội vàng chạy đến trước mặt cô: “Tiểu… thư Kanali tôn kính, người có gì cần sai bảo ạ?”
“Đi tìm một cây dù che cho ta.”
Nguyễn Tiểu Ly muốn đi dạo xung quanh lâu đài nhưng ánh nắng làm cô thật sự rất khó chịu, tóm một người hầu tới che dù cho mình thì hơn.
Huyết nô nơm nớp lo sợ, lập tức tìm một cây dù để che nắng cho cô. Cô ấy còn thấp hơn Nguyễn Tiểu Ly một chút nên khi che dù phải gắng sức giơ tay lên cao, cố gắng không cho ánh nắng chiếu lên người Nguyễn Tiểu Ly.
Phía sau lâu đài là một sân cỏ rộng lớn, xa hơn nữa chính là rừng rậm. Sân cỏ này là sân gôn, nhưng có vẻ như nguyên chủ cũng là người khá lười biếng nên từ khi xây dựng xong cũng chưa chơi bao giờ.
Nhìn sang bên cạnh là một vườn hoa hồng rộng lớn, trên mỗi cành là một bông hồng đỏ vừa to vừa mỹ lệ. Những đóa hoa ấy đỏ đến mức như sắp biến thành màu đen.
Dường như ma cà rồng đặc biệt chung tình với hoa hồng.
“Lát nữa ngươi đi nói với trưởng hầu gái chuyển sân gôn thành vườn hoa hồng đi rồi trồng hoa hồng đỏ và đen.”
Một vườn hoa hồng rộng mênh mông, mỗi khi mở cửa sổ, gió đêm thổi qua thì căn phòng sẽ có mùi hương của hoa hồng.
Nguyễn Tiểu Ly cũng khá nhàn rỗi, bởi vì những chuyện này không cần cô đi làm mà chỉ cần nói mấy câu là được.
Nguyễn Tiểu Ly đi nhìn ngắm quanh lâu đài của mình một vòng, đi qua một vài nơi lại căn dặn chỗ này muốn làm gì, chỗ kia muốn làm gì. Huyết nô tuy rất lo lắng nhưng vẫn luôn nghiêm túc ghi nhớ mỗi một lời cô nói.
“Nhớ hết chưa?”
“Vâng, đã nhớ.”
Huyết nô phát hiện một điều, hôm nay dù tiểu thư Kanali vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng thái độ của cô đã hoà nhã hơn, không còn hơi thở đáng sợ như trong quá khứ. Phát hiện này làm huyết nô thả lỏng đi một chút
Nguyễn Tiểu Ly xoay người lùi lại phía sau, huyết nô đang ngẩn người nên không lui theo kịp. Nguyễn Tiểu Ly đâm thẳng vào người huyết nô làm cả hai người ngã xuống.
“A…”
Thật không may, huyết nô đã bị Nguyễn Tiểu Ly đè nặng lên người.
Nguyễn Tiểu Ly ngã đến buồn bực. Thật mất mặt!
Huyết nô đau đớn, đồng thời cũng rất sợ hãi: “Tiểu thư Kanali, tôi…”
Cô nói nửa chừng rồi ngừng lại, nhìn khuôn mặt tinh xảo được phóng đại ở cự ly gần làm cho huyết nô đơ người, ngây dại, si mê…
Vẻ đẹp của tiểu thư Kanali quá vô thực, một khi nhìn vào mắt cô ấy thì khó mà thoát ra được.
Nguyễn Tiểu Ly chú ý đến vẻ mặt của huyết nô, lập tức lạnh mặt, nhanh chóng đứng dậy: “Cút!”
Huyết nô tức thì bị dọa đến hoàn hồn, vội vàng lồm cồm bò dậy chạy đi.
“Hahahaha, Tiểu Ly, đẹp quá mức cũng hấp dẫn người ta phạm tội nha. Lúc đầu ta còn không hiểu tại sao nam chính lại lệch, nhưng giờ ta đã hiểu rồi, là do cô quá xinh đẹp!”
Nữ huyết nô còn bị mê hoặc thì huống chi là nam chính.
Nguyễn Tiểu Ky nhíu mày: “Là nguyên chủ đẹp.”
“Không, là cô đẹp. Cô với nguyên chủ cũng không khác nhau lắm. Cô ở trong thân thể nguyên chủ nên bất tri bất giác khí chất của thân thể này đã bị thay đổi.”
Những gì Tiểu Ác nói không sai, diện mạo thật sự của Nguyễn Tiểu Ly rất đẹp, nó chọn vẻ ngoài của nhân vật phản diện cũng gần giống như dáng vẻ chân thật của cô.
Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy không thú vị nữa nên quay lại lâu đài.
Trong vườn hoa, hai nam huyết nô bước ra từ bụi hoa, bọn họ đã trốn ở đây rất lâu.
“Không phải ban ngày Ly Kanali sẽ ngủ à, sao đột nhiên lại ra đây? Bây giờ chỗ này thật nguy hiểm, suýt chút nữa chúng ta đã bị phát hiện.”
“Có lẽ là hứng lên đi dạo vườn hoa thôi. Đừng lo, ả không phát hiện ra chúng ta.”
Hai nam huyết nô trông khoảng hơn hai mươi tuổi, tuy người ngợm gầy gộc đen đúa nhưng đôi mắt của họ lại rất có thần.
“May mà không bị phát hiện, nếu không thì mọi công sức lẩn trốn bao nhiêu năm nay đều uổng phí rồi.”
“Sau này chúng ta vào rừng gặp nhau đi, vườn hoa này không còn an toàn nữa.”
Ly Kanali sẽ đến vườn hoa, ở đây đã không còn an toàn.
“Sắp đến giờ rồi, chúng ta mau quay về thôi.”
Mỗi huyết nô đều có công việc, về cơ bản họ không được phép gặp mặt nói chuyện, nếu ma cà rồng phát hiện ra huyết nô gặp mặt nói chuyện thì họ sẽ điều tra nghiêm ngặt. Một khi điều tra ra được cái gì thì kết quả cuối cùng là bị xử tử…
Hai người một trước một sau ra khỏi vườn hoa, sau đó đi vào lâu đài từ hai cánh cửa khác nhau.
Mọi thứ có vẻ bình lặng, nhưng dưới vỏ bọc của sự bình lặng thường là sóng ngầm cuồn cuộn.
…
“Tiểu thư Kanali, tay cô bị sao vậy?”
Nguyễn Tiểu Ly ngồi ngay ngắn ở hàng ghế giữa, vừa định nằm xuống ngủ thì Lucerne Morris đã bước một bước dài rồi ngồi ngay ở phía trước cô.
Lucerne Morris xoay người lại, nằm bò lên bàn cô, đôi mắt mang theo ý cười trêu đùa mà nhìn chằm chằm cánh tay của Nguyễn Tiểu Ly.
Cổ tay của Nguyễn Tiểu Ly vẫn đang quấn băng gạc, đó là vị trí cô tự cắn mình, quấn băng lại là để che đi dấu răng kia.
“Không có gì.”
“Chậc, chắc không phải lại là lấy dao bạc cắt đâu nhỉ?”