Nguyễn Tiểu Ly: “Giết đủ rồi, vả lại thời gian mà ta và Lucerne Morris hẹn nhau cũng gần đến.”
Cô đã hẹn với Lucerne Morris rằng mười phút trước khi mặt trời mọc hắn sẽ đến và mang “thi thể” của cô đi.
Nguyễn Tiểu Ly lập tức tỏ ra kiệt sức giống như không còn sức để tiếp tục chiến đấu.
Cô loạng choạng, lảo đảo nhưng vẫn không chịu thua mà nói: “Ly Kanali ta đây tuyệt đối sẽ không chết ở một nơi như thế này.”
Thợ săn nhìn thấy khuôn mặt tái mét và kiệt sức của cô, trong lòng vui sướng không nói nên lời: “Chết đến nơi rồi mà vẫn còn mạnh miệng.”
“Haha, đám thợ săn các người nói đến nói đi cũng chỉ nói mấy câu kia thôi sao, những câu này hôm nay các ngươi đã nói với ta bao nhiêu lần rồi? Một giờ đã trôi qua nhưng không phải ta vẫn còn sống đó sao.”
“…”
Nguyễn Tiểu Ly “tìm niềm vui trong hoạn nạn” mà vặn ngược thợ săn, trong phút chốc khiến đối phương á khẩu không nói nên lời.
“Lên, giết ả!”
Nhóm thợ săn cầm dao dài nhắm vào Nguyễn Tiểu Ly, từng dao từng dao chém tới.
Nguyễn Tiểu Ly nhanh chóng né tránh nhưng chung quy vẫn kiệt sức, bất cẩn giẫm phải một hòn đá rồi trượt chân ngã xuống đất. Một tên thợ săn nhìn thấy cơ hội, hung hăng thọc một dao vào tim cô.
Nhưng đúng lúc này, có một bóng dáng mặc đồng phục học sinh lao ra, đè lên người Nguyễn Tiểu Ly.
“Phập.”
Dao bạc đã đâm vào cơ thể người nọ.
Vừa rồi Nguyễn Tiểu Ly đã chuẩn bị sẵn sàng để chờ chết, nhưng đột nhiên lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Kiều Huệ Nhi đè lên người Nguyễn Tiểu Ly, sau lưng cô còn bị cắm một cây dao. Lúc này sắc mặt của Kiều Huệ Nhi tái nhợt, trong miệng còn phun ra máu: “Tiểu… thư Kanali…”
Tiểu Ác: “Tình huống gì thế này!”
Tiểu Ác đang xem Nguyễn Tiểu Ly và thợ săn đánh nhau, toàn bộ màn hình chỉ toàn là hình ảnh giao tranh gần đó nên nó hoàn toàn không nhìn thấy nữ chính.
Nguyễn Tiểu Ly: “Thợ săn đều là con người, nơi đây tràn ngập hương vị con người, ta không phát hiện ra cô ấy…”
Cốt truyện lệch đến không cứu nổi.
Nữ chính tuyệt đối không thể chết được!
Nguyễn Tiểu Ly vội vàng đỡ Kiều Huệ Nhi, bất chấp kế hoạch, ngưng tụ sức mạnh của ma cà rồng trong lòng bàn tay rồi chưởng bay đám thợ săn, sau đó ôm Kiều Huệ Nhi dịch chuyển đi.
Thợ săn không thấy được cô đã đi như thế nào.
Không phải Ly Kanali đã kiệt sức rồi ư, sao còn có thể vác theo một con người chạy trốn nhanh như vậy?
Còn con người kia chạy từ đâu ra, làm hỏng chuyện của bọn họ!?
“Mau tìm, bọn họ nhất định chưa đi xa được, nhất định phải tìm được Ly Kanali!”
Nguyễn Tiểu Ly không mang Kiều Huệ Nhi đi quá xa, ngay cả khi Nguyễn Tiểu Ly có sức để đi xa thì họ cũng không đi được bởi vì Kiều Huệ Nhi đã sắp chịu không nổi.
Nguyễn Tiểu Ly đặt Kiều Huệ Nhi xuống đất, nâng đầu của Kiều Huệ Nhi dậy.
Kiều Huệ Nhi bị một con dao bạc cắm trên lưng, rất sâu, đến mức sắp đâm xuyên qua cả cơ thể.
Nguyễn Tiểu Ly cau mày nhìn vị trí của con dao.
Tiểu Ác nhìn: “Cắm vào tim, không cứu được.”
Cắm vào trái tim, mạng sống của Kiều Huệ Nhi nhiều lắm chỉ kéo dài được vài phút nữa.
Kiều Huệ Nhi chỉ cảm thấy sau lưng đau dữ dội, cô vừa mới nôn ra máu tươi, miệng cô lúc này tràn đầy mùi máu.
Trong miệng tràn ngập mùi rỉ sét, đây là mùi máu sao? Rõ ràng rất khó ngửi, tại sao ma cà rồng lại thích uống mỗi ngày?
Kiều Huệ Nhi ngẩng đầu, run rẩy nhìn Nguyễn Tiểu Ly: “Tiểu thư Ly Kanali, tôi… tôi không muốn chết…”
Cứu Ly Kanali là xúc động nhất thời của cô, cô không hối hận vì hành động này nhưng lại hối hận.
Nghe có vẻ mâu thuẫn nhỉ?
Đó là vì cô không hối hận vì đã cứu tiểu thư Ly Kanali. Thật tốt khi tiểu thư Ly Kanali không sao cả.
Điều hối hận chính là… cô muốn sống, cô không muốn chết, mẹ cô đã chết rồi. Khi mẹ bị con quái vật kia cắn còn dặn cô hãy sống cho tốt. Sống tiếp, tìm được công việc ổn sau khi tốt nghiệp rồi sống một cuộc sống thật tốt.
Mặc dù rất đau buồn về cái chết của mẹ nhưng Kiều Huệ Nhi đã sẵn sàng để bắt đầu một cuộc sống mới. Cô muốn sống thật tốt.
Và quan trọng hơn nữa là cô muốn đợi đến lúc tiểu thư Ly Kanali mang con quái vật đã giết chết mẹ cô đến trước mặt cô, khi đó cô sẽ tự tay báo thù cho mẹ mình.
Đó là những nguyện vọng của cô. Kiều Huệ Nhi không muốn chết.
Nhưng phía sau lưng rất đau rất đau, cơ thể lạnh lẽo và sắp không thể cử động được, có lẽ này là dấu hiệu của cái chết.
Ánh mắt cầu sinh của Kiều Huệ Nhi khiến Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy hơi khó chịu.
“Tiểu thư... Kana…li, cứu tôi… tôi không muốn chết…”
Tiểu Ác theo dõi sự phát triển của cốt truyện.
Nữ chính không thể chết, nếu chết thì thế giới sẽ sụp đổ.
Kiều Huệ Nhi khẩn cầu, trong không khí đều là mùi máu của cô.
Thiếu nữ ma cà rồng im lặng, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Thật sự muốn sống sao? Bất kể là sống hình thái nào cũng được phải không?”
Kiều Huệ Nhi nghe câu hỏi này liền bật khóc và khó khăn gật đầu: “…Sống, chỉ cần sống là được… Tôi vẫn còn rất nhiều chuyện muốn làm…”
Kiều Huệ Nhi nói chuyện phải dùng rất nhiều sức, Nguyễn Tiểu Ly biết không thể kéo dài thêm được nữa.
Nguyễn Tiểu Ly cúi xuống ôm lấy cô ấy: “Cô bây giờ không thể sống quá vài phút, cách sống sót duy nhất chính là trở thành ma cà rồng. Ma cà rồng có tuổi thọ vĩnh hằng nhưng trái tim không có nhịp đập, sau này thân thể của cô sẽ trở nên lạnh lẽo, máu cũng lạnh lẽo, cô có chấp nhận sống như thế không?”
Cơ thể của Kiều Huệ Nhi đông cứng lại, đại khái đã hiểu được ý của cô.
“Tôi… chấp nhận…”
Khóe miệng của Nguyễn Tiểu Ly câu lên một nụ cười ảm đạm, cô đã lộ ra răng nanh, cuối cùng vẫn nhắc nhở một câu: “Khó khăn đầu tiên phải chống lại khi trở thành ma cà rồng đó là khống chế khát vọng hút máu, nếu không cô sẽ trở thành… một con quái vật, có sợ không?”
Biểu cảm của Kiều Huệ Nhi đã có chút hoảng hốt.
Cô không trả lời.
“…”
Thiếu nữ ma cà rồng ôm cô gái loài người. Trời tờ mờ sáng, răng nanh sắc bén đâm vào da thịt, chỉ tạm dừng ba giây rồi rút ra ngay.
Thời điểm rút ra, mặt trời đã mọc trên những ngọn đồi xa xa, ánh nắng màu vàng cam đầu tiên chiếu xuống mặt đất.
Đồng thời, cũng chiếu lên người của chàng trai vừa mới đến.
Lucerne Morris quay lưng về phía mặt trời, đứng ngược sáng ở phía xa. Hắn vừa mới đến đây.
Hắn dựa theo kế hoạch mà đến đưa thi thể của Ly Kanali đi, nhưng khi hắn đến thì chiến trường đã không còn ai ngoài một đống đổ nát.
Xe hỏng, cây đổ và có cả mùi máu của cô.
Lucerne Morris bỗng thấy luống cuống, rất sợ cô xảy ra chuyện, thậm chí còn ảo não và tự trách mình vì đã đồng ý với kế hoạch của cô.
Hắn điên cuồng tìm kiếm cô khắp nơi.
Cho đến khi mặt trời ló dạng, Lucerne Morris không ngờ khi hắn tìm thấy Ly Kanali sẽ nhìn thấy một hình ảnh như vậy.
Ly Kanali ôm một cô gái con người, hôn vào cổ con người kia, thậm chí còn cắm răng nanh vào cổ của cô ta.
Những tia nắng đầu tiên chiếu lên người của hai cô gái tạo nên một bức tranh cực kỳ xinh đẹp, nhưng trong mắt Lucerne Morris thì nó lại vô cùng chói mắt.
Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy có người nên nhanh chóng ngẩng đầu, sau đó nhìn thấy một chàng trai tuấn tú đang đứng ngược sáng ở nơi xa.
Ánh mặt trời có chút chói mắt, Nguyễn Tiểu Ly nheo mắt nhưng vẫn không nhìn ra được vẻ mặt của Lucerne Morris.