Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 497: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết - Chương 497 Thế giới 12 Muốn ngồi không hưởng lợi? Tưởng bở



Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Chin

Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

Với một tổ đội tạm thời thì có một quy luật bất thành văn là người bị chết trong lúc đánh boss sẽ không được nhận bất kỳ vật phẩm nào khi kết thúc. Vì lý do đó nên mọi người đánh boss rất cẩn thận, cố gắng không để bản thân bị chết, cũng vì vậy mà thông thường mọi người sẽ ưu tiên tổ đội với người mà mình tin tưởng.

Một nhóm người đi đến hẻm núi. Vừa đến nơi, một trận gió to kèm bão cát dữ dội ập tới.

Ông Nội Mày: 【Thạch Quái thích nhất là trốn trong bão cát, mọi người phải cẩn thận.】

Sơn Đại Vương: 【Biết rồi. Đại thần Tuấn, trong đội của chúng ta cậu là người mạnh nhất, cậu đi tiên phong nhé?】

Nguyễn Tiểu Ly nhìn người vừa trò chuyện.

Đại thần?

Cô đúng là đại thần, nhưng rõ ràng nhóm người này gọi cô là đại thần bằng thái độ trào phúng. Hiển nhiên bọn họ đang muốn kiểm tra thực lực của cô, để cô đi trước làm người lót đường, chết thay cho bọn họ, còn bọn họ thì ở phía sau ngồi không hưởng lợi.

Nguyễn Tiểu Ly không nói gì, đi thẳng lên phía trước. Nhóm người đằng sau đi cách cô một đoạn, vị trí của bọn nằm trong khu vực an toàn.

Tư thế ngồi không hưởng lợi được thể hiện rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn!

Nguyễn Tiểu Ly di chuột, cười lạnh: “Muốn ngồi không hưởng lợi à? Còn phải xem các người còn mạng để hưởng hay không đã.”

Thạch Quái thích ẩn nấp trong bão cát. Tốc độ của nó vốn dĩ rất chậm nhưng vì trốn trong bão cát, di chuyển theo bão cát nên thành ra tốc độ lại biến nhanh. Nó thích nhất là mai phục, am hiểu nhất là phòng ngự, vì thế muốn giết được nó thì phải dốc toàn lực mà đánh. Xa xa có mấy cái lốc xoáy cát lớn, không biết Thạch Quái trốn trong cái nào.

Nguyễn Tiểu Ly liếc mắt nhìn nhóm người phía sau một cái rồi đi tới trước. 

Nhóm người ngừng lại.

【Chúng ta làm vậy có phải quá đáng lắm không? Con boss này mà để một người đánh thì hơi khó nha.】

【Sao mà quá đáng chứ? Người ta là đại thần, không cần chúng ta giúp đỡ đâu. Chúng ta tới đây để cổ vũ thôi.】

【Theo đuôi đại thần nhặt trang bị sướng quá.】

Sơn Đại Vương: 【Có phải đại thần hay không còn chưa biết được đâu, phải xem cậu ta có đánh chết được boss hay không đã.】

Vì nổi tiếng trên toàn sever chỉ trong vòng một đêm, tất cả mọi người đều ôm hoài nghi với nhân vật tên Tuấn này. Nhưng cấp độ của cậu ta không thấp, có lẽ đã chơi rất lâu rồi, không lý nào mà vẫn luôn im hơi lặng tiếng không ai biết danh được.

Bọn họ cũng đã xem qua đoạn video cậu ta chạy khỏi vòng vây của Hoa Lâm nổi tiếng khắp sever kia, tốc độ tay ấy nhanh đến nỗi không thể tin được, trừ phi đó là một tuyển thủ chuyên nghiệp.

Do đó, có nhiều đồn đoán rằng chẳng qua nhân vật Tuấn này sử dụng phần mềm hack mà thôi. Chỉ cần là người có tiền và có kỹ thuật thì muốn hack cũng không có gì khó. Dù sao thì một người có tốc độ tay kinh khủng như vậy không lý nào lại luôn không có tiếng tăm gì, chắc chắn là sử dụng phần mềm hack rồi.

Sơn Đại Vương: 【Chúng ta chờ xem cậu ta chết như thế nào đi, xem như là quét người dùng hack cho sever, để sau này những người sử dụng phần mềm hack chú ý một chút. Hack thì thôi đi còn huênh hoang như vậy, đúng là ngứa đòn.】

【Chúng ta thật sự không đi lên giúp sao?】

【Tôi không giúp, tôi chỉ muốn đến xem thôi. Nếu cậu ta là đại thần như lời đồn thật thì chắc chắn sẽ giết được con Thạch Quái đó, chúng ta có thể ngồi không hưởng lợi, đúng lúc tôi cũng đang thiếu một bộ trang bị.】

【Xem thì xem thôi chứ giúp cái gì? Đại thần không cần mấy tên lâu la như chúng ta giúp đỡ đâu.】

Nguyễn Tiểu Ly đã tiến lên đánh quái nên chỉ có thể thấy bọn họ tụ lại một chỗ chứ hoàn toàn không nhìn thấy cuộc trò chuyện của họ, nhưng động não một tí là biết bọn họ đang tụ lại nói cái gì.

Một đám ngu xuẩn.

Tiểu Ác: “Ta cảm thấy bọn họ đang ghen ăn tức ở với cô.”

Ghen ghét thì chắc chắn là có nhưng đám người này cũng ngu thật.

Nguyễn Tiểu Ly cẩn thận quan sát mấy cái lốc xoáy trước mặt, sau đó nhanh chóng điều khiển nhân vật bay lên, triệu hồi ra một cây cung và lắp vào bốn mũi tên cùng một lúc.

Người bình thường bắn một mũi tên chuẩn xác đã rất tốt rồi, vậy mà Tuấn vừa ra tay đã bắn bốn mũi tên!

【Cái quái gì vậy? Bốn mũi tên!? Vũ khí của cậu ta đã được nâng cấp đúng không?】

【Không phải nâng cấp, tôi cũng dùng loại vũ khí này, nó có thể bắn được tối đa năm mũi tên cùng một lúc, cơ mà cho đến nay chỉ có trình độ như đội trưởng của đội Hạ Trung mới làm được thôi.】

Nhà phát hành thiết kế cho vũ khí này có thể bắn ra rất nhiều mũi tên, nhưng người chơi bình thường chỉ bắn được một hoặc hai mũi, chỉ có tuyển thủ chuyên nghiệp mới phát huy được nó đến mức tối đa.

Không ngờ vậy mà người này dám bắn cùng lúc bốn mũi tên.

【Con mẹ nó! Bắn trúng hết kìa.】

【Tại có bốn cái xoáy cát nên mới bắn bốn mũi hả? Đừng có nói với tôi là cậu ta có thể bắn được năm mũi luôn nha!】

【Má nó, cái lốc xoáy kia là boss!】 

Tuấn dùng cung tên bắn trực tiếp vào lốc xoáy, chẳng mấy chốc đã kiểm tra được boss đang ẩn nấp trong cái lốc xoáy nào, còn cho boss một kích khiến nó bị thương. Nhóm đồng đội nhìn đến ngu người.

【Đây thật sự là đại thần!】

【Chúng ta đừng đứng bất động ở đây nữa, lên đi, đừng đắc tội với đại thần.】

【Lên con khỉ, tôi thấy không cần chúng ta giúp đâu.】

Trong hẻm núi lúc này không chỉ có đội ngũ đánh boss mà còn có những người khác. Họ đều là người đã chú ý đến Tuấn ở trên đường phố lúc nãy, thấy Tuấn tổ đội với những người này nên cũng đến đây để xem.

Nhóm quần chúng hóng chuyện cũng vô cùng ngạc nhiên.

【Cứ tưởng là người ta nói quá, không ngờ là đại thần thật.】

【Cũng chưa chắc, lỡ như cậu ta chỉ thông thạo mỗi vũ khí này thôi thì sao? Trong khi đại thần Thừa Mặc thì thông thạo tất cả vũ khí đó.】

【Xem tiếp đi, xem tiếp đi. Trời đất ơi, tốc độ của cậu ta thật sự rất nhanh!】 

Tuấn thay đổi vị trí rất nhanh, đánh vào điểm yếu của boss từ nhiều phương hướng. Vốn dĩ khả năng phòng ngự của Thạch Quái rất mạnh nhưng tốc độ di chuyển lại khá chậm. Sau khi Tuấn dùng cung tiễn xác định được vị trí của nó ở phía sau lốc xoáy nào thì đã lập tức tấn công, ép buộc nó ra khỏi lốc xoáy. Thạch quái phản ứng tương đối chậm, còn tốc độ của Tuấn lại cực nhanh.

Bọn họ đều không thấy rõ hắn đánh như thế nào. Những người lúc nãy còn hoài nghi giờ lại cảm giác như tự vả vào mặt mình, chỉ có thể há hốc mồm nhìn hàng loạt các thao tác của Tuấn.

Lúc tất cả mọi người cho rằng Tuấn sẽ tốc chiến tốc thắng giải quyết Thạch Quái thì Tuấn đột nhiên lui về phía sau, quay đầu rời khỏi phạm vi công kích của Thạch Quái: 【Tất cả lại đây hỗ trợ tôi.】

Rõ ràng là không cần giúp đỡ, sao lại gọi bọn họ hỗ trợ?

Sơn Đại Vương: 【Xì, tôi đoán thằng đó chỉ đang làm màu, hiện tại chắc chắn cần giúp đỡ nên mới kêu chúng ta. Con boss cũng bị thương nặng rồi, chúng ta miễn cưỡng lên giúp đi.】

Những người khác ôm tâm trạng bán tín bán nghi.

Các đồng đội tiến lên hỗ trợ, Tuấn vẫn là người đánh ở phía trước.

Boss bị đánh đến máu chuyển đỏ, đây là thời điểm boss bạo liệt nhất.

Đồng đội: 【Đại thần, còn lại giao cho cậu, chúng tôi lui trước nha.】

Máu đỏ liền chạy?

Chạy đi đâu?

Thạch Quái thả chiêu mạnh nhất vào Tuấn. Tuấn nhanh chóng né tránh.  Chiêu kia đánh thẳng vào các đồng đội phía sau. Có người chết ngay tại chỗ, có người không động đậy được, sau đó bị Thạch Quái dùng một quyền đánh chết từng người một.

Người vây xem đờ đẫn cả bọn.

【Đù, đại thần đang chơi bọn họ.】

【Hahahaha, đại thần không có chơi bọn họ nha. Đại thần chỉ né chiêu, tại bọn họ quá chậm tay không trốn được thôi.】

Thực tế chứng minh muốn ngồi không hưởng lợi là điều không thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.