Những đội viên hơn hai mươi tuổi xung quanh trở nên tự ti.
“Bài tập năm môn thôi! Tao không chỉ biết đối phương là học sinh mà còn cảm nhận được sự khinh bỉ của học bá.”
“…”
Căn phòng lại chìm trong sự im lặng một lần nữa.
Trong mắt của thiếu niên ngồi ghế giữa hiện lên ý cười, hắn gõ bàn phím trả lời.
Mạch Thành: 【Cậu làm bài tập đi, game không vội.】
Tuấn: 【Ừ.】
Thừa Mặc suy tư một lúc. Đối phương là học sinh, làm bài tập xong còn chơi game, ngủ muộn quá thì ngày mai đi học có bị ảnh hưởng hay không?
Hắn gõ tiếp.
Mạch Thành: 【Tối nay chúng ta hủy hẹn đi. Cậu là học sinh, ngủ muộn quá không tốt, làm bài xong thì đi ngủ sớm đi, chờ khi nào cậu có thời gian rồi chúng ta lại hẹn nhau chơi.】
Viết xong, hắn suy nghĩ rồi lại bổ sung thêm: 【Chỉ cần tôi online thì chơi lúc nào cũng được.】
Trương Ý không nhìn nổi nữa: “Không phải chứ đội trưởng, cậu như vậy là quá quan tâm cậu ta rồi.”
Lúc này, Tuấn ở phía đối diện phản hồi: 【Ừ, được.】
Không biết tính cách của Tuấn là như vậy hay thế nào nhưng thái độ này cũng quá lạnh lùng.
Tuy nhiên Thừa Mặc lại không để ý, ngược lại thấy phong cách nói chuyện của Tuấn không hiểu sao hắn lại nghĩ đến người đàn em khóa dưới kia.
Thừa Mặc tắt máy tính: “Người ta là học sinh, học tập quan trọng hơn, không thể bắt người ta ngủ muộn vậy được.”
“Đội trưởng, cậu quan tâm người khác quá rồi, có phải cậu đã quên mình cũng là học sinh không?
Nhỏ người lớn trí, nhiều khi bọn họ cũng quên rằng Thừa Mặc cũng vừa mới thành niên mà thôi.
Cậu ấy rất trưởng thành, rất biết chăm sóc người khác, trên phương diện trò chơi lại càng có thiên phú và rất am hiểu về trò chơi, những thứ này vô tình khiến bọn họ bỏ qua việc cậu ấy chỉ vừa mới thành niên, thật ra vẫn chỉ là một học sinh cấp ba.
Một đội viên kéo Trương Ý: “Đi, chúng ta về thôi, đừng chen chúc trong phòng đội trưởng nữa, cậu ấy còn phải ôn tập.”
“Đi thôi, đi thôi. Đội trưởng, ngày mai cố lên nhé.”
Trong cuộc sống thường ngày, khi trút đi ánh hào quang của thế giới trò chơi, thật ra đội trưởng cũng giống như em trai của bọn họ vậy.
Tối nay không có gì để xem, một đám người lần lượt rời khỏi.
Chỉ còn một mình trong phòng, Thừa Mặc tĩnh tâm ôn tập bài học. Hắn đã làm xong bài tập từ sớm vì chờ đến chín giờ để chơi game với Tuấn.
“Không biết cậu ấy học lớp mấy?”
Trong server của hắn có rất nhiều người ở thành phố A, không biết Tuấn cũng vậy hay không, nếu đúng thì lại càng dễ kéo cậu ấy vào Hạ Trung.
Không biết là học sinh trường nào.
Thừa Mặc không liên tưởng đến trường của mình, càng không nghĩ đến đối phương có thể là học sinh cấp hai, cũng càng không ngờ đối phương là nữ…
Đôi khi ngoại hình và giọng nói của một người có thể đánh lừa người khác, ấn tượng ban đầu lấn át hết thảy và gây nhầm lẫn cho mọi nhận định sau đó.
Thật ra Nguyễn Tiểu Ly có thể phá thiết lập nhân vật và viết toàn bộ đáp án chính xác vào bài tập, nhưng nếu làm vậy thì đảm bảo ngày mai cô sẽ gặp một đống rắc rối. Chính vì thế nên cô rất đau đầu, viết loạn một hồi… Nhưng mà viết loạn cũng phải có kỹ thuật đàng hoàng. Nguyễn Tiểu Ly vừa nhìn đề bài đã biết đáp án chính xác, thế nhưng cô phải vắt hết óc để làm ra đáp án sai.
Nguyễn Tiểu Ly không biết hành vi này của cô có thể khiến không ít học sinh tức chết.
Cô cứ nghĩ sẽ mất hơn một tiếng, kết quả là sau khi chăm chỉ hoàn thành hết bài tập của năm môn thì vừa đúng một tiếng.
Bài tập đã làm xong vậy đi ngủ thôi, sáng mai thức dậy sớm một chút để đi học, tuyệt đối không thể đi trễ nữa.
Rửa mặt xong, Nguyễn Tiểu Ly lên giường nằm, nhưng lăn qua lộn lại cả buổi cũng không ngủ được vì giờ này là lúc nguyên chủ đang chơi game.
Nguyên chủ rất thích chơi game, tuy rằng không đến mức thức cả đêm để chơi nhưng cũng sẽ không ngủ sớm như vậy...
Cuối cùng… đèn trong phòng lại một lần nữa sáng lên, cô tùy tiện cào cào mái tóc ngắn của mình, ôm một cái gối đi đến ghế ngồi xuống và mở máy tính lên chơi game.
Cô vừa online thì lập tức được mời vào tổ đội.
Nguyễn Tiểu Ly từ chối tất cả. Cô là một hiệp khách độc hành thích hưởng thụ cảm giác một mình chiến đấu với boss, vả lại cô hoàn toàn có thể đánh boss một mình, căn bản không cần phải tổ đội.
Có lẽ mọi người cảm thấy chơi game như vậy sẽ rất cô đơn, tuy nhiên Nguyễn Tuấn Ly lại thích như vậy, nếu thỉnh thoảng có tổ đội với người khác thì nhất định đối phương có ưu điểm gì đó.
Thừa Mặc đang ôn bài thì đột nhiên nhận được tin nhắn của Trương Ý.
“Đội trưởng, Tuấn đang online kìa. Không phải nói là đang làm bài tập sao?”
Chẳng phải đã nói là làm bài tập của năm môn mất hơn một tiếng đồng hồ à? Sao bây giờ lại online rồi?
Học bá hoàn thành bài tập trước thời gian?
Trương Ý lo ngại là đối phương cố ý cho họ họ leo cây vì thái độ của bên kia từ trước đến nay đều rất lạnh nhạt.
Không biết ngoài đội trưởng ra thì còn có đội tuyển nào mời cậu ta không?
Thừa Mặc mở game lên, quả nhiên thấy Tuấn đang online.
Không biết vì cái gì, có lẽ xem như là lo chuyện bao đồng mà hắn gửi đi một tin nhắn.
Mạch Thành: 【Sáng mai còn phải đi học, đừng chơi muộn quá.】
Nguyễn Tiểu Ly đang chơi hăng say, thấy dòng tin nhắn đến thì lập tức ngây ngẩn cả người.
Tiểu Ác: “Ái chà, ai không biết còn tưởng hai người rất thân thiết đó.”
Hình tượng của nam chính ở thế giới này không phải là cao ngạo và lạnh lùng.
Tuấn: 【Ừ.】
Tiểu Ác thấy tin nhắn trả lời của Nguyễn Tiểu Ly bèn hỏi: “Cô trả lời như vậy có phải quá lạnh lùng rồi không?”
Tuy rằng cách nói chuyện bình thường của Nguyễn Tiểu Ly chính là như vậy.
Nguyễn Tiểu Ly suy nghĩ một chút lại gõ thêm: 【Anh học mười hai rồi, tối cũng đừng chơi game quá muộn.】
Mạch Thành: 【Ừ, cảm ơn đã nhắc nhở.】
Tiểu Ác: “...”
Một cuộc đối thoại kỳ quái, vậy mà dường như hai nhân vật chính lại không cảm thấy như vậy.
Nguyễn Tiểu đánh thêm một đợt quái nữa, đến 11 giờ mới cưỡng ép bản thân đóng máy tính lại.
Thật sự thì cô không có bao nhiêu nhiệt huyết với game, đây chỉ là tiềm thức trong cơ thể của nguyên chủ.
Ngủ.
…
Ngày hôm sau, Nguyễn Tiểu Ly suýt chút nữa đã ngủ quên. Vừa thức dậy, ngay cả cơm cô cũng không kịp ăn mà đã khoác cặp lên lưng đi ra cửa.
Hôm nay cô không đi trễ và còn nộp hết tất cả bài tập. Trong tiết của giáo viên chủ nhiệm, cô ấy còn nhìn Nguyễn Tiểu Ly bằng ánh mắt khen ngợi.
“Cô đã xem bài tập về nhà của em, có tiến bộ, tiếp tục phát huy. Trước khi thi chuyển cấp hãy cố gắng nâng cao thành tích là có thể thi đậu.”
“Dạ.”
Nguyễn Tiểu Ly khẽ gật đầu.
Trong lớp có không ít bạn học nữ nhìn về phía này, rất nhiều người nhìn đến mê mẩn.
Bạn Nguyễn Tuấn Ly thật sự quá đẹp, tiếc là không thích nói chuyện.
Nguyễn Tiểu Ly nghĩ rằng mình sẽ có một ngày bình thường, sau đó về nhà vui vẻ chơi game nữa là viên mãn, không nghĩ tới lúc ra chơi có một bạn nữ ở lớp khác đến tỏ tình với cô!
Nguyễn Tiểu Ly đang định nằm ngủ, đột nhiên cảm giác được có người đứng bên cạnh, cô vừa ngẩng đầu đã trông thấy một nữ sinh nhỏ nhắn, xinh xắn đứng bên bàn của mình.
Dường như cô gái rất căng thẳng, gương mặt đỏ ửng, cúi đầu hỏi: “Nguyễn… Nguyễn Tuấn Ly, mình thích bạn, thích từ rất lâu rồi.”
Sau khi nói xong, cô gái có vẻ rất xấu hổ, không biết phải nói gì nữa, vội vàng đặt một lá thư màu hồng lên bàn của Nguyễn Tiểu Ly rồi thẹn thùng chạy mất.
Nguyễn Tiểu Ly: “...”
Tiểu Ác che mặt: “Đừng sợ, cứ vài ba ngày sẽ có người tới tỏ tình với nguyên chủ như vậy đấy, có khi đang đi trên đường cũng được người ta xin kết bạn.”