Các nữ sinh xung quanh thấy một màn này đều lộ ra ánh mắt vừa hóng hớt vừa ghen ghét.
“Con nhỏ lúc nãy học lớp nào vậy? Tùy tiện xong vào lớp người ta thật bất lịch sự.”
“Nhìn dễ thương hơn cô lần trước, không biết Nguyễn Tuấn Ly thích kiểu con gái nào.”
Các nam sinh kích động, có người nhắc nhở: “Các cậu quên Nguyễn Tuấn Ly là nữ rồi à? Sao cậu ta có thể thích con gái được.”
“Cần cậu phải nhắc à, đương nhiên bọn tôi biết Nguyễn Tuấn Ly là con gái rồi.”
Một nam sinh bĩu môi: “Mình thấy mấy cậu hoàn toàn không biết thì có, ngày nào cũng mê đắm người ta, lại còn có một đám con gái kéo đến lớp tỏ tình nữa chứ.”
“Xí, mấy người ghen tị vì Nguyễn Tiểu Ly đẹp trai hơn mình chứ gì, con gái mà còn đẹp trai hơn mấy người nữa.”
“…”
Loại đối thoại nực cười này không biết đã xảy ra bao nhiêu lần.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn lá thư màu hồng trên bàn, sau đó ném nó vào thùng rác.
Nếu đã không thích người ta thì đừng cho đối phương bất kỳ hy vọng gì.
Tuy rằng vứt bỏ tấm lòng của người ta sẽ khiến người đó bị tổn thương, nhưng như thế vẫn tốt hơn là khiến đối phương hiểu lầm rồi bị tổn thương lần thứ hai.
Các bạn học nữ thấy lá thư bị ném vào thùng rác thì mừng thầm trong lòng.
Quả nhiên Nguyễn Tuấn Ly không thích cô gái đó.
Buổi chiều có tiết học thể dục. Nhà trường đã quy định các giáo viên môn khác không được chiếm dụng tiết thể dục, điều này khiến vô số học sinh hoan hô ăn mừng.
Trong buổi thể dục có hai lớp học chung trên sân, mỗi lớp học một bên, đến khi chạy bộ thì hai lớp cùng nhau chạy trước sau.
Hôm nay, Nguyễn Tiểu Ly mặc đồng phục thể dục đơn giản. Vốn dĩ cô đã cao một mét bảy, dáng người mảnh manh, hiện tại còn ăn mặc trung tính, nhìn thế nào cũng là một anh chàng đẹp trai, đặc biệt thu hút sự chú ý của những người trên sân.
Một nữ sinh lớp khác cũng thường xuyên nhìn cô.
Tiết thể dục hôm nay phải chạy 800m. Sau khi chạy xong, thời gian còn lại hầu như là để học sinh lấy dụng cụ tự chơi với nhau.
Lúc Nguyễn Tiểu Ly chạy, rất nhiều nữ sinh ở gần đó hò hét cổ vũ. Chuyện này khiến Nguyễn Tiểu Ly có chút không quen.
Tiểu Ác: “Chuyện thường thôi, chuyện thường thôi.”
Nguyễn Tiểu Ly xem như đã được cảm nhận sâu sắc lý do Tiểu Ác mà Nguyễn Tuấn Ly là hotboy nổi tiếng của trường.
Chạy xong, giáo viên thể dục ghi thành tích thời gian chạy: “Hai mươi phút còn lại các em hoạt động tự do, muốn chơi gì thì đi theo lớp trưởng tới phòng dụng cụ lấy.”
Nghe thấy được hoạt động tự do, tất cả học sinh cùng reo hò.
Hôm nay thời tiết rất nóng, ngoại trừ các nam sinh hào hứng đi lấy bóng rổ ra thì các bạn nữ đều tụ tập tụm năm tụm ba dưới bóng cây.
Nguyễn Tiểu Ly xấu hổ. Cô không thích vận động, không thích chơi bóng rổ cũng không thích tụ tập cùng các nữ sinh. Một mình cô đi đến thềm đá ngồi.
Thềm đá dưới bóng cây bên này vẫn khá sạch sẽ. Thiếu niên ngồi trên thềm đá, đôi chân dài không có chỗ đặt.
Một nhóm nữ sinh đẩy một bạn nữ đang do dự.
“Tình Tình, sáng nay cậu mới tỏ tình kia mà. Giờ Nguyễn Tuấn Ly đang ngồi một mình bên kia, cậu qua đó đi.”
“Đúng đó, cậu qua đi, hỏi xem sau khi đọc thư xong cậu ấy thấy thế nào.”
“Nhưng… Nhưng mà mình sợ… Mình rất căng thẳng.” Khuôn mặt của nữ sinh kia đỏ ửng, việc tỏ tình đã tiêu hao hết can đảm của cô.
“Đừng sợ, yêu là phải giành giật. Cậu phải dũng cảm như sáng nay ấy, không chừng Nguyễn Tuấn Ly đang đợi cậu tới đó.” Một bạn học khác nói.
Tô Tình nghe các bạn nói vậy thì vui mừng trong bụng, nhưng vẫn vờ tỏ ra e thẹn: “Sao mà đang chờ mình chứ, không chừng ngay cả mình là ai chắc Nguyễn Tuấn Ly cũng không biết.”
“Không đâu, lần trước lúc cậu xếp hàng bị chen ngã là cậu ấy đỡ cậu mà, chắc chắn cậu ấy đã để ý đến cậu từ lâu.”
Mặt Tô Tình đỏ đến sắp rỉ máu, cô trách: “Đừng nói bậy bạ.”
“Ok, đừng ngại nữa, mau qua đó đi.”
Được các bạn tận tình khích lệ, cuối cùng Tô Tình chỉnh trang một chút rồi bước từng bước nhỏ đi đến trước mặt Nguyễn Tiểu Ly.
Tô Tình đã đi tới: “Nguyễn Tuấn Ly, mình… mình ngồi đây được không?” Cô chỉ vị trí bên cạnh.
Nguyễn Tiểu Ly: “Được.”
Chỗ này đâu phải địa bàn của cô, người ta muốn ngồi thì cứ ngồi thôi, nhưng mà cô gái này hơi quen mắt.
Tiểu Ác nhắc nhở: “Nữ sinh đã tỏ tình với cô lúc sáng.”
“…À.”
Tô Tình ngồi xuống, cách Nguyễn Tiểu Ly khá gần. Lúc cô ngồi xuống, chiếc váy ngắn xòe ra suýt chạm vào quần của “thiếu niên” bên cạnh.
“À… vậy bạn về đọc nó được không? Đó là cả tấm lòng của mình, hơn nữa những lời lúc trước mình nói cũng là thật, mình đã để ý đến bạn từ rất lâu rồi. Mình rất thích bạn.”
Tô Tình nói chuyện rất chậm rãi nhẹ nhàng, e thẹn đúng lúc, nếu là nam sinh chắc chắn sẽ động lòng ngay, nhưng đáng tiếc Nguyễn Tiểu Ly không phải là nam.
Nguyễn Tiểu Ly không nhịn mà trực tiếp cười lạnh, khuôn mặt đẹp trai của cô lộ ra nụ cười: “Thật ngại quá, tôi đã vứt bức thư của cậu đi rồi nên không thể nào đọc được. Hơn nữa, tôi cũng không thích mẫu con gái như cậu.”
Nụ cười của cô rất lạnh khiến người khác vô cùng tổn thương.
Tô Tình thấy rõ sự xa cách của cô, sắc mặt lập tức tái nhợt: “Tại sao? Tại sao lại vứt thư của mình? Bạn… bạn nói cho mình biết mẫu con gái mà bạn thích là như thế nào đi. Mình sẽ thay đổi, mình sẽ cố gắng thay đổi thành hình mẫu mà bạn thích.”
Rốt cuộc Nguyễn Tiểu Ly cũng hiểu được cảm giác bị một cô gái xa lạ dây dưa là như thế nào.
Sao cô gái này mù quáng như vậy?
Xem ra là do mình chưa đủ ác rồi.
Nguyễn Tiểu Ly cười một cách lưu manh: “Dù cậu có biến thành thế nào tôi cũng sẽ không thích. Bạn gì đó à, cậu đang quấy rầy tôi nghỉ ngơi đó.”
Dù cậu có biến thành thế nào tôi cũng sẽ không thích, chết tâm đi.
Mắt Tô Tình lập tức tràn đầy nước mắt giống như cô đã bị ức hiếp rất nghiêm trọng.
Xung quanh có rất nhiều người đang chú ý đến bên này, vài người trong số đó còn đang lén cười. Nhưng cũng có rất nhiều nam sinh nhíu mày. Nguyễn Tuấn Ly này ỷ mình đẹp liền ức hiếp nữ sinh, thật quá đáng.
“Từ chối thì chối đi, sao phải nói quá đáng như vậy?” Một nam sinh lên tiếng.
Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu, trong đôi mắt đen nhánh hiện lên ý cười: “Xin hỏi tôi đã nói câu nào nào quá đáng vậy?”
Nói đúng trọng tâm thôi mà, có thể khiến đối phương hết hy vọng mà lại không làm đối phương quá mất mặt.
Nam sinh kia á khẩu không nói được gì nữa.
Cuối cùng cho đến khi mấy bạn học nữ khác đỡ Tô Tình đi thì vở kịch này mới kết thúc.
Nguyễn Tiểu Ly thở phào nhẹ nhõm, cô đứng dậy muốn kiếm một nơi yên tĩnh hơn để ngồi.
Ngay khi đứng dậy, Nguyễn Tiểu Ly nhìn thấy trên thềm đá trong khu vực của khối cấp ba cạnh sân thể dục và cách cô một cái bồn hoa có mấy nam sinh đang ngồi, trong số đó có Thừa Mặc…
Nguyễn Tiểu Ly nhìn khoảng cách giữa bọn họ. Chắc bọn họ không nghe được đâu nhỉ?
Bỗng một nam sinh ở bên kia nói: “Học sinh cấp hai bây giờ lớn nhanh vậy sao? Ông đây học cấp ba rồi mà còn chưa được ai tỏ tình bao giờ, vậy mà đàn em cấp hai chưa đủ lông đủ cánh đã được người ta tỏ tình rồi.”