Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 51: Chương 51:



Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Saya
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Thời gian này, ngày nào cũng có đệ tử rời đi. Hơn nữa, những lời bình luận về Vân Tiên Tông ở bên ngoài cũng không được tốt cho lắm. Nhóm trưởng lão đều đóng chặt cửa không ra ngoài, còn chưởng môn cũng chẳng thấy xuất hiện. 
Ngược lại, Bách Lý Diêm Khể hoàn toàn không có cảm giác gì đối với những thay đổi này. Hắn trời sinh lãnh đạm lại vô tình, Vân Tiên Tông đối với hắn mà nói cũng chỉ là nơi để tu luyện, không được xem là nhà, cho nên dù nó có ra sao thì hắn cũng sẽ không quá quan tâm.
Hiện tại, hắn chỉ muốn biết sư thúc đang muốn làm gì?

Mục đích của nàng là muốn hủy diệt Vân Tiên Tông sao? 
Bách Lý Diêm Khể cũng chỉ đơn giản là hiếu kỳ muốn biết Nguyễn Ly muốn làm gì, chứ không hề nghĩ đến vì sao nàng làm những việc đó.
Chỉ cần là việc nàng muốn làm, vậy thì cứ để nàng làm, hắn sẽ không quan tâm đến lý do. Hắn chỉ muốn biết mục đích của nàng là gì, sau đó thay nàng đi làm. 
Nếu Tiểu Ác biết được suy nghĩ của nam chính, chắc chắn nó sẽ choáng váng đến rối loạn chương trình.
Thế giới này nhìn thì có vẻ giống với cốt truyện gốc, kẻ phản diện Nguyễn Ly từng chút từng chút sát hại đệ tử, suýt chút nữa đã hủy đi Vân Tiên Tông…
Tuy bề ngoài thì không khác gì so với nội dung ban đầu, nhưng thật ra bên trong đã có rất nhiều thứ đã thay đổi mà không thể nghịch chuyển được.
Chạng vạng, Nguyễn Tiểu Ly mặc vào một chiếc váy màu đen. Trước kia, khi vẫn còn là thiên chi kiêu nữ, nàng thích mặc những chiếc váy lụa có màu đỏ rực lửa hoặc màu đen nhất, nhìn qua rất hiên ngang và mạnh mẽ, lại còn tạo thêm cảm giác người lạ chớ đến gần.
Nàng cột cao mái tóc đuôi ngựa, ngay lập tức khí chất toàn thân đều thay đổi.
“Giết người cũng cần có nghi lễ.” Tiểu chính thái trong không gian bình luận.
Nguyễn Tiểu Ly không để ý tới Tiểu Ác, nàng đến trước lồng chim, vươn tay mở cửa lồng: “Chim nhỏ.”
Nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng, chim nhỏ líu ríu cọ vào ngón tay của Nguyễn Tiểu Ly, dường như rất vui vẻ. Ngày thường, nó thích nhất là Nguyễn Tiểu Ly chơi đùa với nó như vậy.
“Chim nhỏ.” Nàng vuốt ve bộ lông nhỏ của nó: “Chim nhỏ à, ngươi rời khỏi đây đi. Ngươi được tự do rồi, không nên ở lại đây. Ngươi đi đi.”

Dứt lời, nàng nâng nó lên và ném vào không trung.
Tất cả đều xảy ra quá đột ngột, chim nhỏ vẫy đập đôi cánh loạn xạ, vừa bay vừa nhìn nàng, trong đôi mắt nhỏ như hạt đậu kia tràn ngập khó hiểu. 
Nguyễn Tiểu Ly không nói câu nào, xoay người đi thẳng vào trong. Chim nhỏ bị bỏ rơi ở bên ngoài, bay tới bay lui mấy vòng, cuối cùng mới bi thương rời đi. 
Đêm xuống, Nguyễn Tiểu Ly đi ra ngoài. Trên tay nàng cầm một thanh trường kiếm, đây là thanh trường kiếm trước đây nàng dùng lúc tu luyện. Nàng đã từng đứng trên thanh kiếm này ngự kiếm phi hành, ngao du khắp chốn. 
Hiện tại, dù có ăn đan dược thì nàng cũng không thể ngự kiếm được nữa, nhưng nàng có thể dùng thanh kiếm này giết chết kẻ đã phế đi tất cả tu vi của nàng.
Trước khi rời khỏi tiểu viện, nàng lướt mắt qua những bông hoa, ngọn cỏ tự mình trồng. Từng khóm cây ở đây đã được nàng cắt tỉa rất tỉ mỉ. Cuối cùng, nàng lại đảo mắt về chiếc lồng chim trống không kia.
Ánh mắt nàng khẽ lóe lên, nàng nắm chặt thanh kiếm trong tay, sau đó dứt khoát xoay người rời đi. 
Nơi ở của chưởng môn là một tòa cung điện lớn, mọi đồ vật được bày biện ở đây đều thể hiện rõ địa vị và sự tôn quý của chủ nhân.
Mấy ngày nay, tâm trạng của Trịnh Đạo Lẫm vẫn luôn không tốt. Ông ta luôn cảm thấy lo lắng và bất an.

Lúc này, Trịnh Đạo Lẫm đang ngồi đả tọa trong đại điện. Đột nhiên, một trận gió lạnh ập tới, Trịnh Đạo Lẫm lập tức tỉnh táo lại. Ông ta mở mắt ra và phát hiện cửa đại điện đã mở toang.
Ban đêm, trong vòng trăm mét xung quanh đại điện của chưởng môn đều không có người, vì sao cửa lớn lại mở ra?
Trịnh Đạo Lẫm bước qua đóng cửa lại. Nơi ở của ông ta rất yên tĩnh bởi vì trăm mét xung quanh đều không có người. Vả lại, với tu vi của ông ta thì hoàn toàn không cần đệ tử bảo hộ. Ông ta rất thích tận hưởng cảm giác độc hưởng cả tòa cung điện.
“Ai?”
Nhận thấy sau lưng có gì đó khác thường, Trịnh Đạo Lẫm bèn nhanh chóng xoay người lại, nhưng vừa xoay qua đã bị một thanh kiếm đâm vào ngực. 
“Phập.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.