Nguyễn Tiểu Ly suy nghĩ một lúc rồi nhanh chóng đánh chữ trả lời.
Tuấn:【Thật ra khi quyết định thể hiện thực lực thì tôi đã nghĩ đến mình sẽ đi đâu, cũng đã có mục tiêu từ sớm rồi. Mấy ngày nay tôi đang cân nhắc lại, nhưng cuối cùng mục tiêu của tôi vẫn không thay đổi. Xin lỗi, tôi sẽ không đến Hoa Lâm.】
Cách từ chối tốt nhất là nói thật lòng, còn hiểu như thế nào thì phải xem đối phương.
Ngụ ý chính là mục tiêu của cô không phải là Hoa Lâm, sau mấy ngày cân nhắc cô vẫn lựa chọn nơi mình nhắm đến ban đầu.
Câu trả lời này đã đi thẳng vào vấn đề, không hề vòng vo ngụy biện.
Nguyễn Tiểu Ly định sáng nay sẽ đánh boss một mình, chơi một chút rồi thôi.
Thật ra tối nay cô cũng có thời gian chơi, vậy tại sao lúc nãy cô lại trả lời Thừa Mặc là tối mai mới chơi thì?
Còn không phải là vì cô sợ bị ảnh hưởng đến phong độ sao? Tối mai nhất định cô sẽ có phong độ tốt!
Hôm nay chơi một mình là đủ rồi.
Nguyên chủ Nguyễn Tuấn Ly cũng thường xuyên chơi một mình, âm thầm đánh boss.
Cá nhân giết boss sẽ không có thông báo nổi trên màn hình, thông báo nổi chỉ báo chiến tích của tổ đội. Vậy nên đây là lý do tại sao Nguyễn Tuấn Ly chơi game giỏi như vậy, lâu như vậy nhưng lại không có ai biết đến vị đại lão này.
Đại lão độc lai độc vãng lại còn khiêm tốn, đến khi cố gắng nổi bật cũng là để thực hiện mục tiêu cao cả của mình là gia nhập vào một đội tuyển chuyên nghiệp.
Nguyễn Tiểu Ly nghĩ lúc này có lẽ Thừa Mặc đã dậy đi học, hẳn sẽ không mở máy tính online. Nhưng khi cô vừa mở bản đồ chuẩn bị đi đánh boss thì Thừa Mặc lại online và còn trả lời cô.
Mạch Thành:【Tối mai tôi cũng rảnh. Tôi đã tìm ra cách đánh Thiên Điểu. Chúng ta kết bạn đi, tôi mời cậu đi, nhân tiện cậu xem kế hoạch tác chiến này có cần bổ sung hay chỉnh sửa gì không.】
Một số người chơi chuyên nghiệp sẽ có cách đánh riêng của mình đối với từng con boss. Trước khi đánh boss, họ sẽ ghi lại tất cả các đặc tính của con boss đó trước, sau đó sẽ suy nghĩ cách đánh với nó thế nào.
Người chơi bình thường cũng sẽ nghĩ đến phương pháp này nhưng cũng chỉ là suy tính sơ sài, lúc đánh boss sẽ tùy cơ ứng biến chứ không vạch ra kế hoạch tỉ mỉ như vậy.
Chiến lược của đại thần Thừa Mặc ai mà không muốn đọc chứ?
Tuấn:【Ok.】
Và cứ thế, hai người đã kết bạn trên game rồi đến cả mạng xã hội.
Thừa Mặc chia sẻ chiến lược cho cô.
Hình đại diện trên mạng xã hội của Tuấn là nhân vật của cô đang chơi, một mỹ nam tử theo phong cách cổ điển.
“Chiến lược này tôi viết lâu rồi, cậu nhìn xem có chỗ nào cần sửa không.”
Chiến lược của đại thần Thừa Mặc sao còn cần phải sửa.
Nguyễn Tiểu Ly mở tập tin ra và xem đến mê mẩn. Lại một lần nữa cô phải cảm thán nam chính đúng là nam chính, chỉ cần thực hiện đúng theo chiến lược này thì phá kỷ lục cũng hoàn toàn không thành vấn đề.
“Tôi thấy chiến lược của đại thần không cần phải sửa cái gì, chỗ nào cũng hay.”
Thừa Mặc thấy câu trả lời này thì không thể nhịn được cười: “Cậu cũng có thể viết chiến lược cho vài con boss mà. Quan điểm và cách chơi của mỗi người thì đâu ai giống ai.”
“Ừm.”
Thừa Mặc chuẩn bị đi học. Tối qua hắn ngủ lại ở căn nhà gần trường nên hôm nay không cần phải đi sớm.
Thừa Mặc chợt nhớ ra người bên kia cũng là học sinh, lúc này không nên bật máy mà phải nên vội vã đến trường mới đúng chứ?
Thừa Mặc tắt máy tính rồi cầm điện thoại ra ngoài, vừa đi vừa gửi tin nhắn cho đối phương.
“Buổi sáng cậu nên ngủ thêm một lát, đừng chơi game. Giờ này cũng phải đi học, cẩn thận kẻo trễ.”
Tuấn: “Tôi đã xin nghỉ phép, hôm nay không phải lo đi trễ.”
Xin nghỉ?
“Sao lại xin nghỉ?”
Phần lớn lý do xin nghỉ của học sinh là bị bệnh, Thừa Mặc nghĩ.
Lúc này, điện thoại trên tay hắn rung lên một cái, Thừa Mặc cúi đầu đọc tin nhắn.
Tuấn: “Tôi bị cảm.”
Thảo nào, bị cảm mới có thể xin nghỉ ở nhà.
Bỗng nhiên Thừa Mặc nhớ tới buổi tối chơi game hôm đó cậu đã offline đột ngột, còn lúc chơi game thì tốc độ giảm xuống rõ rệt, chắc là do bệnh tình gây ra.
Thừa Mặc đứng ở ngã tư chờ đèn xanh đèn đỏ, đối diện là trường học.
Sáng nay nắng khá gắt. Hai ngày trước trời còn đột nhiên đổ mưa làm hạ nhiệt độ, vậy mà hôm nay đã bắt đầu nóng trở lại.
Vì bị cảm nên tốc độ tay của Tuấn mới chậm lại. Thừa Mặc thình lình nghĩ đến cậu đàn em khóa dưới kia cũng đang bị cảm, tiếng nói khàn khàn, cả người phờ phạc.
Nghĩ đến đây, khóe mắt của Thừa Mặc cong lên. Hai người đó chẳng ai biết chăm sóc bản thân cả.
Thừa Mặc cúi đầu gõ chữ: “Đã xin nghỉ ở nhà thì phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng chơi game mãi. Phó bản tối mai tạm gác lại đi, chờ cậu hết bệnh rồi đánh.”
Tuấn: “Không cần đâu, sắp khỏe rồi.”
Nếu người ta đã nói như vậy thì Thừa Mặc cũng không thể cố chấp mà bảo gác lại.
Thừa Mặc: “Ừm, vậy được. Tôi tới lớp rồi, không nói nữa.”
“Ừm.”
Nguyễn Tiểu Ly để điện thoại sang một bên, sau đó bật máy tính đánh phó bản.
Đối với một người mê game thì an phận nghỉ ngơi thì là chuyện không thể nào. Hiện tại cô đã tràn đầy năng lượng, ngoại trừ giọng nói còn hơi khàn ra thì hoàn toàn nhìn không giống như đang bị bệnh.
Nguyễn Tiểu Ly online, sau đó có rất nhiều người mời kết bạn và mời tổ đội nhưng cô đều từ chối tất cả. Cô dứt khoát đi vào núi sâu, cố gắng tránh né nơi đông người vì nếu không sẽ rất dễ thu hút đám đông.
Nguyễn Tiểu Ly thích tập trung đánh quái một mình, không thích bị nhiều người vây quanh.
Giữa trưa, Nguyễn An mang theo một đống đồ ăn bổ dưỡng đến. Nhìn thấy Nguyễn Tiểu Ly, Nguyễn An lập trức trách cô không biết tự chăm sóc bản thân, bị bệnh cũng không kịp thời báo cho ông biết.
Nói xong vài câu, Nguyễn An đi vào bếp nấu cơm.
Hai cha con cùng nhau ăn cơm trưa. Nguyễn An nấu ăn rất ngon, Nguyễn Tiểu Ly ăn hết một chén cơm lớn.
Đến buổi chiều, Nguyễn An phải rời đi vì ông việc của ông khá bận rộn. Trước khi đi, ông còn chuyển cho Nguyễn Tiểu Ly hơn một ngàn đồng, dặn dò cô phải ăn nhiều đồ ngon và giữ gìn sức khỏe.
Sau đó, Nguyễn Tiểu Ly chợp mắt ngủ trưa một chút rồi lại tiếp tục chơi game.
Trời dần về tối.
Chuyện tốt mỗi lần Nguyễn An đến chính là lúc nào ông cũng sẽ nấu một bàn đồ ăn, ăn không hết thì cất vào tủ lạnh, thế là Nguyễn Tiểu Ly có thể ăn mấy được mấy bữa.
Ví dụ như tối nay không cần nấu cơm, Nguyễn Tiểu Ly chỉ cần hâm đồ ăn lại là được.
Một mình ăn cơm, căn nhà yên ắng vắng vẻ.
Có đôi khi khung cảnh như vậy sẽ khiến người ta cảm thấy buồn bã cô đơn, nhưng cũng có khi như vậy lại khiến người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu.
Cảm thấy thế nào là do tâm trạng quyết định.
Hiện tại tâm trạng của Nguyễn Tiểu Ly khá tốt. Cô vừa chậm rãi ăn cơm vừa nghịch điện thoại.
Cơm nước xong xuôi, cô tiếp tục ngồi trước máy tính.
Đúng lúc này, Vũ Phi Nhi đột nhiên gửi tới một tin nhắn.
Vũ Phi Nhi:【Ngay từ đầu cậu đã không có ý định đến Hoa Lâm sao? Vậy tại sao cậu lại cướp boss của tôi? Vốn còn tưởng cậu đang thu hút sự chú ý của chúng tôi, nhưng giờ nghĩ lại thì ra là cậu đang lợi dụng Hoa Lâm để nổi tiếng, thu hút các đội khác đến săn đón cậu.】