Nếu đã đồng ý gia nhập Hạ Trung thì chuyện gặp mặt chỉ là sớm hay muộn. Vì vậy Nguyễn Tiểu Ly cũng không từ chối.
“Được, trưa mai gặp nhau ở sân thể dục đi.”
“Ok.”
Hai người trao đổi vài câu đơn giản rồi dừng, dù sao cũng đã rất khuya.
Trước khi đi ngủ Thừa Mặc đã gửi một tin nhắn cho huấn luyện viên. Với tư cách là đội trưởng, hắn nên làm một cái biểu mẫu thông tin cơ bản cho Tuấn điền vào, cũng để hiểu biết thêm một chút về hoàn cảnh của Tuấn. Nếu cuối tuần này có thể ký hợp đồng luôn thì càng tốt.
Không biết Tuấn và cha mẹ của cậu ấy hẹn đến ký hợp đồng ở trụ sở của Hạ Trung khi nào.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn giờ, sau đó thu dọn bàn máy tính xong rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau cô mới gọi điện cho Nguyễn An.
Loại chuyện này tốt nhất là không nên nhắn tin, nói rõ ràng qua điện thoại thì tốt hơn.
Thật ra giáp mặt nói là tốt nhất, nhưng tiếc là Nguyễn An đang làm việc, lại còn đang đi công tác.
Khi Nguyễn An nghe Nguyễn Tiểu Ly nói muốn ký hợp đồng với công ty thể thao điện tử thì lập tức choáng váng.
“Không được… Tiểu Ly, con có chắc người ta không phải là phường lừa đảo không? Ba biết con thích chơi game nhưng chuyện này không thể tùy tiện ký hợp đồng được. Con chưa gửi chứng minh thư cho người ta phải không? Đừng tiết lộ liên lạc của con, còn chỗ ở nữa, càng không để cho người ta biết con sống một mình…” Người đàn ông ở đầu dây bên kia bắt đầu bắn liên thanh không ngớt.
Nguyễn An hoàn toàn coi Hạ Trung là một công ty lừa đảo, sau đó dạy Nguyễn Tiểu Ly không được tiết lộ thông tin và phải tự bảo vệ mình.
Nguyễn Tiểu Ly đợi ông nói xong mới bất đắc dĩ nói: “Ba, trụ sở của Hạ Trung ở thành phố A, ký hợp đồng là phải đến công ty của họ, đến lúc đó ba có thể tự nhìn xem.”
“Không đi. Ai biết đó có phải là công ty ma hay không, những người đó nhắm vào chuyện con thích chơi game lại nhẹ dạ cả tin nên bọn họ gạt con mà thôi.”
“Ba…” Thật cạn lời.
Nguyễn An: “Ba hỏi con, có phải bọn họ khen con rất có tài, nói đủ chuyện kiểu như con rất thích hợp đi con đường này, nói con tài năng lắm đúng không?”
Nguyễn Tiểu Ly suy nghĩ một chút: “Dạ.”
“Sau đó lại nói vào công ty của bọn họ thì con không cần trả phí, trái lại còn được phát lương, còn sẽ tập trung đào tạo con, con rất tài năng. Họ nói với con như vậy phải không?”
“Dạ…”
“Phường lừa đảo! Đây là kịch bản đó con biết không? Tiểu Ly, nghe ba nói, con mặc kệ họ đi. Nếu họ còn tiếp tục quấy rối con cứ gọi cho ba ngay, ba sẽ lập tức qua đó.”
Tiểu Ác đã cười ngất trong không gian.
Nguyễn Tiểu Ly bất lực, nhưng cô cũng để Nguyễn An nói hết lời.
Nguyễn Tiểu Ly mở điện thoại lên và gửi đi rất nhiều tài liệu chứng nhận.
“Ba, xem mấy cái con mới gửi cho ba đi.”
Nguyễn An hoàn toàn không hiểu biết gì về ngành công nghiệp game này, cũng không biết gì về các công ty thể thao điện tử. Nhưng dù sao cũng là người đi làm, thường xuyên đi công tác, tiếp xúc với nhiều thứ.
Rốt cuộc để chứng minh một công ty có phải là công ty thật hay không thì cứ gửi giấy phép kinh doanh và mấy tin tức liên quan cho ông xem là được, có lẽ ông sẽ nhìn ra được.
Nguyễn An đọc những thứ được gửi đến, đầu bên kia điện thoại rơi vào im lặng.
Thứ mà Nguyễn Tiểu Ly gửi cho Nguyễn An là thông tin đăng ký công ty của Hạ Trung, tất cả các thông tin kinh doanh và cũng như thành tích của công ty họ.
Nguyễn An im lặng. Ông hoảng hốt hiểu ra đây là một công ty thật, đồng thời ông còn lén dùng điện thoại đi kiểm tra công ty Hạ Trung một chút.
Hạ Trung rất có tiếng ở trong nước, thậm chí còn nổi tiếng ở nước ngoài, do đó ông chỉ cần tìm kiếm là có thể thấy ngay.
Nguyễn An vội vàng thăm dò một lượt, sau đó nói: “Tiểu Ly, con thật sự muốn đi con đường này sao? Con đường này không dễ dàng như con nghĩ đâu. Con có bao giờ nghĩ tới sau khi về hưu sẽ làm gì không?”
Chuyện này ông không hiểu, nhưng ông vẫn biết thể thao điện tử là cái nghề dựa vào độ tuổi để kiếm cơm.
Thứ mình thích biến thành công việc của mình thì đúng là rất tuyệt, nhưng chơi game đâu thể ăn cả đời được.
Nguyễn Tiểu Ly trịnh trọng trả lời: “Ba, cho dù con vào công ty rồi vẫn sẽ đi học như thường, sẽ không bỏ bê chuyện học hành. Ba cũng biết thành tích bây giờ của con rồi đó… vào trường tốt thì khó nhưng con vẫn sẽ cố gắng. Kể cả khi thi đại học con chỉ vào được một trường đại học hạng hai thì con vẫn sẽ chọn chuyên ngành và tiếp tục học, mà không phải hoàn toàn đi theo con đường thể thao điện tử này. Cuộc sống của con sẽ chia làm hai nửa, một nửa vẫn đi học làm việc như người bình thường, nửa còn lại chính là thể thao điện tử.”
Ở bên kia rất yên tĩnh, phải mất vài giây mới nghe thấy giọng nói của ông.
“Nhưng mà làm như vậy con sẽ rất mệt mỏi. Nếu đồng thời dốc sức cho hai phương hướng con sẽ mất thời gian gấp mấy lần người khác, sẽ rất mệt.”
“Nhưng cũng vì vậy mà con có nhiều hơn những người khác một lựa chọn. Nếu đường này không theo được thì đi đường khác, con đâu chỉ có một con đường đâu.”
Đây là lần đầu tiên Nguyễn An nghe thấy con gái nói chuyện nghiêm túc như vậy, qua giọng nói có thể thấy đầu óc cô rất minh mẫn, cũng đã suy tính rất rõ ràng.
Nguyễn Tiểu Ly không biết cha mình đang nghĩ gì, cô tiếp tục: “Ba, bình thường ngoài việc học ra con cũng chỉ ở nhà chơi game. Sau này, ngoài học tập ra thì thời gian còn lại con cũng chơi game. Về bản chất là không khác nhau.”
“Khác chứ. Bây giờ con chơi game rất thoải mái, nhưng khi vào công ty rồi thì chơi game sẽ có áp lực. Lúc đó con có thể duy trì sự nhiệt tình và niềm đam mê được sao?”
Nguyễn Tiểu Ly cười khẽ: “Bây giờ câu trả lời của con chắc chắn là có thể, và con cảm thấy sau này cũng là như vậy. Nhưng câu trả lời tốt nhất vẫn là thử một lần, để cho ba xem đáp án của con trong quá trình này là có thể hay không thể. Ba, thật ra mình có thể thử một chút mà. Hơn nữa con rất thích chơi game, có thể biến sở thích của mình thành sự nghiệp là chuyện rất hiếm đó.”
“Haiz.” Đầu bên kia điện thoại phát ra tiếng thở dài của người đàn ông.
Rốt cuộc Nguyễn An cũng từ bỏ can ngăn: “Được rồi, con muốn thử thì thử đi. Nhưng bây giờ con khoan hãy ký hợp đồng với họ, chờ ba đi công tác về rồi ba sẽ đến đó với con.”
Hợp đồng của tư bản nơi nào cũng đầy cạm bẫy, một đứa trẻ làm sao có thể hiểu được. Nguyễn An quyết định đích thân mình sẽ kiểm tra cho con gái.
Đồng ý.
Nguyễn Tiểu Ly biết mình có thể thuyết phục được Nguyễn An, nhưng khi nghe được ông thật sự đồng ý, trong lòng cô mới cảm thấy vui mừng.
“Dạ, chắc chắn sẽ không ký trước.”
Nguyễn An: “Được rồi, được rồi, bây giờ con ra ngoài chưa? Hôm nay không được học trễ, đi trễ thì những gì ba vừa nói đều không tính.”
“Đã ra cửa rồi.”
Nguyễn Tiểu Ly vác theo balo chạy vội ra cửa.
Có lẽ vì tâm trạng tốt nên luôn gặp may, trên đường toàn là đèn xanh. Nguyễn Tiểu Ly không chút trở ngại chạy đến trường học đối diện, lách vào sân trường trong khoảnh khắc cánh cổng đóng lại.
Phù.
Bảo vệ nhìn thoáng qua: “Chút nữa lại đi trễ rồi, lâu rồi chưa được ghi tên của cậu đâu đấy, aiz.”
“…” Từ trong giọng điệu của bảo vệ, Nguyễn Tiểu Ly nghe ra hai chữ thất vọng.
Phụt.
Nguyễn Tiểu Ly nghe thấy tiếng cười, cô quay đầu lại nhìn thì thấy Thừa Mặc đang bị nhốt ở ngoài cửa.