Nguyễn Tiểu Ly đút hai tay vào túi và đứng xem kịch.
Dù sao giờ tự học cũng chưa tới, hiếm khi mới thấy nam chính đến trễ, làm sao cô có thể bỏ qua trò hay này chứ.
Thừa Mặc đang đứng ở ngoài cổng. Vừa rồi vì nghe thấy giọng điệu tiếc nuối của bảo vệ nên hắn mới không nhịn được mà cười ra tiếng.
Bảo vệ nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, sau đó lập tức nở một nụ cười thật tươi: “Ồ, hôm nay có người đến muộn! Nào, qua đây, ghi tên vào sổ.”
Bảo vệ rất thuần thục lấy một cuốn sổ từ trong ngăn kéo ra, còn đưa thêm một cây viết.
Thừa Mặc nhìn thấy cuốn sổ đó thì hơi đau đầu. Đi học từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn đến trễ. Cho dù mấy năm nay tối nào hắn cũng phải luyện tập ở công ty nhưng hắn luôn có thể dậy sớm đi học và chưa bao giờ đi muộn.
Nhưng hôm nay lại trễ.
Bởi vì đêm qua hắn đã mất ngủ. Chuyện Tuấn đồng ý gia nhập Hạ Trung làm hắn vui đến mức mất ngủ.
Rõ ràng hắn với Tuấn không tiếp xúc nhiều, chỉ đánh một ván game với nhau mà thôi nhưng hắn thật sự rất tò mò về Tuấn, rất vui mừng khi cậu ấy gia nhập Hạ Trung.
Có Tuấn gia nhập, quãng thời gian huấn luyện sau này chắc chắn sẽ càng thú vị hơn.
Nghĩ vậy, Thừa Mặc không thể ngủ được. Hắn trợn tròn mắt cả đêm, đến lúc rạng sáng mới chợp mắt được, khi tỉnh dậy thì phát hiện thời gian đã…
Hôm nay cứ vậy mà đến trễ.
Nguyễn Tiểu Ly nhướng mày: “Đàn anh, đã đi trễ thì phải thành thật khai báo tên nha, sẽ không có chuyện vì anh là thiên tài trò chơi, là người nổi tiếng mà được đặc cách đâu.”
Xem kịch vui thì không ngại làm lớn chuyện.
Cô cười vô cùng rạng rỡ, ngũ quan tinh xảo tràn ngập cảm xúc vui vẻ.
Thừa Mặc bị nụ cười của cô làm cho lóa mắt, sau đó cầm cuốn sổ mà bảo vệ đưa qua rồi viết tên và lớp của mình vào.
Bảo vệ cũng nhận ra hắn là ai.
“Cậu là Thừa Mặc à. Tôi gác cổng nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên thấy học sinh ba tốt đi trễ. Chỉ cho qua một lần thôi đấy, lần sau đừng lại trễ nữa. Mong là cuốn sổ này của tôi sẽ không có tên của cậu lần thứ hai.” Bảo vệ nói.
Thừa Mặc nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng, sau này cháu sẽ chú ý.”
Bảo vệ nhấn điều khiển từ xa, cổng trường lại được mở ra: “Hai đứa mau về lớp đi, sắp đến giờ tự học buổi sáng rồi.”
“Dạ.”
Thừa Mặc bước nhanh vào cổng.
Nguyễn Tiểu Ly cười một cái rồi xoay người bước đi.
Đi dọc theo con đường chính, bên trái là khu cấp 2 còn bên phải là khu cấp 3. Hai người vẫn giữ một khoảng cách ngắn.
Thừa Mặc có thể cảm giác được tâm tình của cậu đàn em khóa dưới phía trước đang rất tốt, hắn bước dài chạy theo cô: “Thấy tôi đến muộn mà cậu vui như vậy sao?”
“Ai nói là do anh đến trễ nên tôi mới vui?” Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu hỏi ngược lại, sau đó lại nhướng mày: “Nhưng mà đúng là tôi rất thích thấy anh đi trễ, cũng không ngại sau này anh trễ thêm vài lần nữa, vui hơn gấp mấy lần luôn ấy chứ.”
“Sẽ không có lần thứ hai.”
Thừa Mặc đi sóng vai bên cạnh cô. Hai người, một cao một thấp.
Thừa Mặc nghiêng đầu nhìn thoáng qua Nguyễn Tiểu Ly. Lúc hắn học lớp 9 hình như cao hơn cậu nhóc bên cạnh một chút, người cũng rắn rỏi hơn.
Có phải bình thường cậu bạn này kén ăn không? Nhìn gầy quá.
Rất nhanh đã đến chỗ rẽ, Nguyễn Tiểu Ly chuyển hướng đi về phía bên trái.
Thừa Mặc nhìn cô vài lần rồi bước nhanh về phía bên phải.
…
Tiểu Ác: “Sắp lộ thân phận rồi. Thừa Mặc thấy Tuấn là cô thì không biết biểu cảm của anh ta sẽ thế nào.”
“Không quá mức đâu, nhưng chắc là cũng hơi sốc đó.”
Trong lớp học, Nguyễn Tiểu Ly ngồi ở hàng phía sau. Trên bàn có mấy quyển sách, một tay cô chống cằm, một tay thì xoay bút.
“Nguyễn Tuấn Ly đẹp cuốn hút quá, ngắm mấy năm cũng chưa thấy chán. Hình như cậu ấy càng ngày càng đẹp trai.”
“Nguyễn Tuấn Ly có thích con gái không? Mình ứng tuyển!”
Mọi người trong lớp đều biết Nguyễn Tuấn Ly là con gái, nhưng vẻ ngoài này thật sự khiến họ không thể thẳng nổi.
Cũng bởi vì biết Nguyễn Tuấn Ly là con gái nên họ mới không thể đi tỏ tình được. Còn bọn con gái lớp khác thì không biết Nguyễn Tuấn Ly nên cứ đua nhau đi gửi thư tỏ tình…
Nữ sinh trong lớp bày tỏ họ bỗng có chút ghen tỵ. Bọn họ cũng muốn công khai theo đuổi Nguyễn Tuấn Ly, bọn họ không quan tâm Nguyễn Tuấn Ly là con gái.
Con gái mà đẹp trai thì tất cả đám con trai đều phải dạt ra một bên!
Các tổ trưởng giờ tự học buổi sáng đang thu bài tập. Nguyễn Tiểu Ly đã đặt bài tập của mình lên bàn từ lâu.
Mỗi ngày đều có một số thành phần cá biệt trong lớp không nộp bài tập về nhà, sau đó tổ trưởng phải liều mạng can ngăn.
Lúc này, một nam sinh quậy trong lớp đang chép bài, nữ tổ trưởng của cậu ta đang ngăn cản.
“Trương Tề, cậu không được chép. Ai cho cậu lấy bài tập người khác nộp trên bàn của mình đi chép? Cậu lấy bài của ai đó? Mau trả lại cho mình.”
Nam sinh này to gan đến mức đi thẳng tới bàn của tổ trưởng để lấy bài của người khác về chép.
Tổ trưởng có thể chấp nhận hành vi chép bài, nhưng trước tiên phải được sự đồng ý của chủ nhân bài đó chứ!
Hơn nữa bài tập về nhà của các bạn nằm trong tay của tổ trưởng mà tổ trưởng lại không giữ được thì sẽ rất mất mặt.
Trương Tề giơ hai cuốn bài tập qua đầu: “Ài, đừng la nữa, cho mình thêm ba phút nữa là xong rồi. Cậu coi như chưa thấy gì đi, dù sao mình cũng không chép bài của cậu.”
“Trả lại cho mình, không phải bài của mình cũng không được, cậu còn chưa xin phép người ta.”
Nam sinh dứt khoát cầm bài tập chạy đi, muốn chạy xa hơn một chút để qua bàn khác viết tiếp. Nữ tổ trưởng lại tiếp tục đuổi theo. Hai người cãi nhau ầm ĩ làm cả phòng học rất ồn ào.
Nguyễn Tiểu Ly hơi bực bội mà khẽ nhíu mày. Cô tiếp tục nghịch bút, tiện thể nghĩ về chuyện trưa nay.
Trong lúc lơ đãng không chú ý, kẻ gây rối đã tới bên cạnh bàn của Nguyễn Tiểu Ly.
“A, đừng tới đây.”
Một bạn học đang cầm sữa đậu nành nóng bị Trương Tề chạy tới đụng phải.
Sữa đậu nành nóng hổi đổ thẳng lên người của Nguyễn Tiểu Ly.
Nữ tổ trưởng chạy tới, sau đó nhìn thấy áo sơ mi bên phải của Nguyễn Tuấn Ly đã bị ướt, còn cánh tay thì bị đỏ một mảng lớn. Cô đá Trương Tề một cái: “Chạy nữa đi, xảy ra chuyện rồi đó.”
Cô gái bị đụng làm đổ sữa đậu nành nóng sợ đến mức hai mắt đỏ hoe, vội vàng lấy khăn giấy ra: “Nguyễn Tuấn Ly, xin lỗi, xin lỗi.”
Cô vừa mới mua sữa đậu nành. Bà chủ quán đó luôn thích múc sữa đậu nành cực nóng, mỗi lần uống đều phải chờ nguội.
Như thường lệ, hôm nay cô mang sữa đậu nành nóng vào lớp, nhưng không ngờ lại bị đụng trúng rồi làm đổ lên người người khác.
Nguyễn Tiểu Ly nhận khăn giấy rồi tự lau, cả quá trình không nói một lời.