Nhưng người ta có mặt thật nha, một khuôn mặt rất đẹp.
“Anh vô cùng nghi ngờ em cố tình ăn mặc như vậy. Em giả trai để tán gái chứ gì.”
“Tuấn, em là les hả?” Một cô gái đỏ mặt hỏi.
Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên vi diệu. Đâu đó có tiếng tan nát cõi lòng của nhóm con trai.
Không phải chứ, ngày đầu tiên đến đã hớp hồn một chị gái trong đội rồi hả?
Mấu chốt là đối phương chẳng những là nữ mà còn là em gái bé nhỏ nữa!
Nguyễn Tiểu Ly cười nhạt: “Không les ạ, xu hướng tính dục của em bình thường. Đừng hỏi ngoại hình của em, ai mà không từng bị nuôi nấng như một đứa con trai, hơn nữa em cảm thấy như vậy cũng khá đẹp.”
Cô không còn bộ dáng cà lơ phất phơ lười biếng nữa, thay vào đó là nói chuyện nghiêm túc.
Cuối cùng mọi người cũng hiểu ra.
Hóa ra là do bị nuôi như con trai nên mới có vẻ trung tính như vậy.
“Haiz nói gì thì nói bộ dạng này của em quả thật rất đẹp.”
“Còn phải nói, người ta là “hotboy” đó, có thể không đẹp được à?”
Nói nói cười cười, mọi người cứ như vậy mà làm quen với nhau.
Người lớn tuổi nhất trong đội là một chị gái 22 tuổi. Bề ngoài rất dịu dàng, tính tình hiền lành, bình thường luôn đảm đương vị trí chị cả trong đội.
Những người khác đều ở độ tuổi từ 19 đến 21. Tổng cộng có mấy chục người.
Tất cả họ đều là tinh anh của Hạ Trung.
Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, Nguyễn Tiểu Ly biết có rất nhiều cá nhân trong số này rất nổi tiếng.
Thừa Mặc thì không cần phải nói, một thiếu niên thiên tài và vô cùng nổi danh.
Còn những người khác, chẳng hạn như thanh niên vừa nói giỡn mình chưa nắm tay con gái bao giờ kia, mỗi lần anh ta livestream là mấy trăm ngàn người xem, thậm chí còn xuất bản sách, sách có chữ ký thì bị fan tranh giành.
Những người khác cũng vậy. Người nào ở đây cũng có danh tiếng riêng.
Suy cho cùng bản thân Nguyễn Tiểu Ly là người nhỏ nhất ở đây và cũng là người kém nổi tiếng nhất.
Đừng thấy gần đây trong game Tuấn rất ồn ào, nhưng vấn đề là Tuấn chưa bao giờ lộ mặt hay đi thi đấu, do vậy ở trong mắt mọi người cũng chỉ là ngôi sao mới nổi, sau một thời gian không còn mới lạ nữa thì cái gì cũng không phải.
“Chị có thể gọi em là Tiểu Ly không?” Chị gái 22 tuổi tiến đến hỏi, cười rất dịu dàng.
“Tất nhiên là được.”
“Tiểu Lỵ, chiều còn có huấn luyện, giờ em nghỉ ngơi đi, tới giờ cơm trưa chị sẽ gọi em.” Tạ Văn nói.
Nguyễn Tiểu Ly gật đầu: “Dạ.”
Sáng sớm họ đã thức dậy để tập luyện nên hiện tại ai cũng mệt lử, cả nhóm chào hỏi nhau xong thì lần lượt về phòng của mình.
Nguyễn Tiểu Ly đứng ở cửa, dựa vào cửa nhìn Thừa Mặc.
Bây giờ chỉ còn lại hai người, mà họ cũng được xem như là người quen. Nguyễn Tiểu Ly đang chờ mong xem Thừa Mặc có gì muốn nói hay không.
Thừa Mặc cũng đang nhìn cô, cuối cùng hắn cất tiếng: “Hôm đó điền thông tin, em có thấy anh viết giới tính nam không?”
Chắc chắn là hắn đã viết sai, nhưng rốt cuộc lúc đó cô có phát hiện ra không?
Có lẽ là không…
“Ừm, thấy.”
Ánh mắt Thừa Mặc sâu hơn, sau đó hắn hỏi: “Sao em thấy mà không nói cho anh biết?”
Nguyễn Tiểu Ly lại đến gần một bước: “Lúc đó em đã rất nghiêm túc hỏi anh là anh có thấy điền sai chỗ nào hay không mà.”
Thừa Mặc không nói gì.
Nguyễn Tiểu Ly cười xấu xa: “Thừa Mặc, nhìn em giống con trai vậy à? Anh có biết khi thấy anh viết giới tính nam, em buồn đến cỡ nào không?”
Giọng nói của cô chưa thay đổi nên âm thanh còn khá non nớt, khó phân biệt nam nữ, nhưng nếu nghe cẩn thận vẫn có thể nghe ra một ít mềm mại.
Khi lớn lên, thanh quản của cô sẽ hoàn toàn thay đổi, tiếng nói sau này chắc sẽ rất êm tai.
Nghe giọng nói non nớt của cô, Thừa Mặc cảm thấy hơi tội lỗi. Nếu giới tính của hắn bị người ta ghi thành nữ thì chắc chắn hắn cũng sẽ cảm thấy khó chịu và bực bội.
“Xin lỗi.”
“Không cần phải nói xin lỗi, em không có ý trách anh, hơn nữa phần nhiều cũng là do em chưa nói.” Nguyễn Tiểu Ly vẫn hiểu lý lẽ nhưng còn hơi phiền muộn: “Thừa Mặc, em thật sự không giống con gái chút nào sao?”
Vẻ mặt khi đặt câu hỏi của cô rất chân thành.
Thừa Mặc cẩn thận nhìn khuôn mặt đang đến gần của cô.
Khuôn mặt ấy rất nhỏ, các đường nét cực kỳ tinh xảo, đẹp đến mức không giống người thật. Làn da trắng đến trong suốt dưới ánh nắng mặt trời. Bởi vì cô rất gầy nên trông có vẻ mảnh mai.
Với mái tóc ngắn, cô trông giống con trai nhưng thực ra nếu nhìn kỹ, cô có rất nhiều nét nữ tính, rõ ràng là một cô gái xinh đẹp đến mức thái quá.
Thừa Mặc nhìn đến ngây ngẩn, đồng thời cũng hoài nghi đôi mắt của mình trước đó mắt mình không được ổn lắm.
Em… ấy, rất đẹp, và em ấy là con gái.
Thừa Mặc khàn giọng, chậm rãi nói: “Thật ra có thể nhìn ra em là con gái…”
“Thật không? Ở chỗ nào?”
Mặt và eo.
Đương nhiên Thừa Mặc sẽ không nói ra đáp án này, thế nên hắn nhanh chóng thu lại biểu cảm của mình và nói: “Chỗ nào cũng thấy được, chỉ cần quan sát kỹ là biết. Khi Tiểu Ly lớn lên sẽ thấy rõ hơn, đến lúc đó giọng nói của em cũng sẽ thay đổi.”
“Ừm.”
Nguyễn Tiểu Ly đã nhìn được biểu cảm mà cô muốn thấy. Chậc chậc, chọc Thừa Mặc vui ghê.
“Được rồi, em không trì hoãn anh nghỉ ngơi nữa. Thừa Mặc, phòng của anh ở đâu?”
“Kế bên em.”
Hửm?
Nguyễn Tiểu Ly liếc mắt nhìn qua kế bên, dưới đáy mắt là niềm vui nho nhỏ.
Vậy thì thật trùng hợp.
Từng người trở về phòng mình.
Vì Nguyễn Tiểu Lỵ chưa tham gia huấn luyện nên cô không hề mệt mỏi. Sau khi vào phòng, cô lập tức ngồi ở trước máy tính, chuẩn bị chơi game bằng dàn máy mới của mình.
Ngay lúc này, Nguyễn An gọi tới.
“Tiểu Ly, buổi chiều ba đến đón con rồi dẫn con đi mua một ít đồ sinh hoạt hàng ngày để ở ký túc xá Hạ Trung. Còn căn phòng gần trường học kia cứ thuê tiếp, thỉnh thoảng con có thể qua đó ở, giờ nghỉ trưa của trường thì cũng có nơi để về nghỉ ngơi.”
Người cha cấp bậc bảo mẫu này đã suy tính mọi thứ chu toàn.
“Dạ.”
Sau khi cúp điện thoại, Nguyễn Tiểu Ly nhanh chóng mở máy tính lên. Đây là bộ máy tính cấu hình cao dùng cho chơi game.
Cô mở ngăn kéo ra, chợt phát hiện một chiếc laptop chơi game siêu mỏng ở bên trong.
Cái này cũng là thiết bị cấp cho đội viên?
Phải thừa nhận là đãi ngộ của Hạ Trung rất tốt, cấu hình thiết bị cũng rất cao.
Chơi game trên cái máy tính này hoàn toàn khác với chơi trên cái máy phổ thông kia của cô. Điều dễ nhìn thấy nhất chính là chất lượng đồ họa khác một trời một vực.
Sau một lúc, Nguyễn Tiểu Ly đánh boss rất suôn sẻ.
Tích tích.
Có một tin nhắn trên WeChat. Nguyễn Tiểu Ly liếc nhìn. Là tin nhắn của Thừa Mặc.
“Tay em còn chưa lành sẹo, hôm nay đừng chơi. Chiều nay huấn luyện chỉ cần nhìn thôi là được rồi, ngày mốt rồi hãy bắt đầu huấn luyện.”
“Không sao rồi, không đau nữa.”
M
“Sẹo chưa lành thì lúc thao tác tay tới lui sẽ có thể khiến sẹo bị rách ra lần nữa.”
Vừa rồi Thừa Mặc thấy cô cố tình giấu tay phải ra sau lưng, có lẽ là vì không muốn thu hút sự chú ý của mọi người.
Hắn thấy rõ ràng trên bàn tay cô có một vết sẹo ngay cổ tay, chỉ cần cử động mạnh là nó sẽ rách.