Ba tên mời Nguyễn Tiểu Ly chơi game vô cùng hiểu ý mà lập nhóm chat riêng.
Bạn nam A: “Mẹ ơi, Nguyễn Tuấn Ly thế mà lại là Tuấn đại lão nổi tiếng của khu Phục, chúng ta rủ cậu ta chơi là để bị hành à.”
Bạn nam B: “Cậu ta chịu gánh đám phế vật bọn mình không?”
Bạn nam C: “Cậu ta chưa gánh ai bao giờ. Còn nhớ đám người muốn lợi dụng cậu ấy không? Người sau chết còn thảm hơn người trước.”
Bạn nam A: “Tao không ngờ cậu ta là đại lão luôn. Bài viết trên diễn đàn là thật, huhu…”
Bạn nam B: “Dù có chết tao cũng không muốn chơi game với cậu ta. Không hẹn nữa đâu.”
Bạn nam C: “Tao cũng từ bỏ.”
Sau đó, ba người ăn ý mà gửi tin nhắn cho Nguyễn Tiểu Ly.
“Bọn mình không chơi nữa.”
Nguyễn Tiểu Ly: “…”
Uổng công cô vừa mới hân hoan được một chút, còn tưởng rằng đã tìm được người chơi game với mình.
Nguyễn Tiểu Ly: “Không chơi thật à?”
“Không chơi.”
“Không chơi.”
“Không chơi.”
“…”
Tiểu Ác trộm cười: “Ta thấy chắc là họ đang sợ cô, thân phận của cô dọa người quá mà.”
Nguyễn Tiểu Ly nhíu mày. Cô đâu có giết bọn họ, bọn họ sợ cái gì chứ?
Tiểu Ác: “Này chắc gọi là sức ép của đại thần, cô không hiểu được đâu.”
Cuối cùng kế hoạch thăm dò trên trò chơi bị phá sản.
Nguyễn Tiểu Ly đi đánh boss một mình. Mấy ngày không chơi game cô đã ngứa tay lắm rồi.
Trong lúc cô đang đánh boss, diễn đàn trường lại bùng nổ một lần nữa.
Những nam sinh lúc nãy đã đăng ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện lên diễn đàn. Bằng chứng xác đáng kia đã vả thẳng vào mặt những học sinh không tin.
Tin tức Nguyễn Tuấn Ly chính là Tuấn và đã ký hợp đồng với Hạ Trung bị spam trên diễn đàn.
“Trời ạ, thế giới này thật thần kỳ. Sao đại lão nào cũng khiêm tốn như vậy chứ. Đúng là không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng là oanh tạc nha.”
“Đẹp trai quá! Nguyễn Tuấn Ly không chỉ đẹp mà còn là cao thủ thể thao điện tử. Quá đẹp trai!”
“Chồng ơi, điên cuồng bấm like cho ông xã nhà tôi!”
“…Lầu trên chú ý chút đi, người ta là con gái.”
“Không quan tâm, cậu ấy chính là chồng của tôi!”
“…”
Nguyễn Tiểu Ly chơi mấy ván, gần hết thời gian nghỉ trưa mới quay lại trường.
Buổi chiều, cô vừa mới bước vào trường đã cảm thấy ánh mắt nhìn cô của một số bạn cùng trường không đúng lắm. Trên đường đi luôn có cảm giác có ai đó đang nhìn mình.
Tuy rằng trước kia cô đi tới đâu cũng bị người ta chú ý, nhưng hôm nay lại cảm thấy ánh mắt của họ rất kỳ lạ.
Nguyễn Tiểu Ly ôm tâm trạng khó hiểu mà trở lại lớp học. Lớp học vốn đang ồn ào nhưng khi cô bước vào thì yên lặng hẳn. Mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ và sùng bái.
Nguyễn Tiểu Ly bình tĩnh, chậm rãi đi tới chỗ của mình ngồi xuống, sau đó lấy điện thoại ra lướt. Mỗi khi trong trường có gió thổi cỏ lay, trên diễn đàn trường chắc chắn sẽ đăng tin tức.
Nguyễn Tiểu Ly vừa mở diễn đàn lên, tràn ngập thông tin về việc cô ký hợp đồng với công ty thể thao điện tử đã ập đến.
“…”
Tin tức của mấy người này nhanh thật đấy, ai lộ ra vậy?
Ai lộ cũng không quan trọng, dù sao chuyện này không phải là bí mật.
Mấy ngày liên tục Nguyễn Tiểu Ly đều bị ánh mắt của người ta rửa tội, phải qua một đoạn thời gian thì mọi người mới chịu thôi.
Tay của Nguyễn Tiểu Ly đã hoàn toàn lành lặn, vết sẹo trên tay cũng không còn. Trên cổ tay trắng nõn của cô còn lưu lại mấy vết hồng hồng, có lẽ vài ngày nữa sẽ mờ đi, nhưng vẫn để lại sẹo.
Người ta thường nói bàn tay là khuôn mặt thứ hai của một người, mà khuôn mặt thứ hai của cô bị phá tướng rồi.
Tiểu Ác an ủi: “Không sao, tay của cô vẫn rất đẹp.”
“Ừm.”
Tay đã lành thì thủ tục PK để vào đội cũng cần phải tiến hành rồi.
Cuối tuần, mọi người thức dậy rất sớm, sau đó rửa mặt và tập trung ở phòng huấn luyện.
Huấn luyện viên vẫn chưa tới, cả nhóm dọn ghế ngồi gần nhau để tám chuyện.
“Thừa Mặc, lát nữa cậu sẽ PK với Tuấn Ly. Anh rất mong chờ cuộc PK này của hai người nha.”
“Anh cũng vậy. Cuối cùng thì tay của Tuấn Ly cũng lành rồi.”
Nguyễn Tuấn Ly ngồi trước máy tính của mình, quay đầu lại nhìn họ.
“Đợi đã, hai người sẽ chọn chỗ nào để PK?”
Trong trò chơi có rất nhiều bản đồ PK, mỗi bản đồ sẽ có thuộc tính riêng. Ví dụ PK trong map sa mạc, nếu sử dụng kỹ năng gió sẽ rất tạo ra bay bão cát và làm rối loạn tầm nhìn của đối thủ.
Thừa Mặc suy nghĩ một lúc, sau đó quay đầu hỏi: “Tuấn Ly, em muốn PK ở đâu?”
“Rừng trúc đi.”
Khi PK trong rừng trúc, lá trúc có thể dùng làm vật che thân, người chơi cũng có thể bay lên cành trúc để chiến đấu.
Ở trong rừng trúc, bắn tên hay công kích tầm xa sẽ bị hạn chế rất nhiều vì có vô số cây che chắn.
Nhưng hạn chế cũng tương đương với phòng thủ.
Thừa Mặc gật đầu: “Được, lát nữa nói với huấn luyện viên chúng ta chọn rừng trúc.”
“Ừm.”
Huấn luyện viên Chung đến rất đúng giờ. Trước khi đến giờ luyện tập, mọi người đã ngồi vào chỗ của mình, sôi nổi bật máy tính lên.
Huấn luyện viên Chung chiếu màn hình máy tính của Thừa Mặc và Nguyễn Tiểu Ly lên màn hình lớn.
PK có quy định người PK chỉ được nhìn màn hình của mình chứ không được xem màn hình lớn.
Màn hình lớn chỉ để cho mọi người xem toàn cảnh dễ dàng hơn, người PK không thể xem, nếu không sẽ nhìn được góc nhìn của đối thủ, như vậy là gian lận.
Màn hình chính thuận tiện cho người xem quan sát trận chiến, người PK không thể xem nó, nếu không sẽ có thể nhìn thấy góc nhìn của đối thủ, tương đương với gian lận.
“Hai người mời nhau PK đi, bản đồ cứ tự chọn.”
Quy tắc PK rất đơn giản, ai chết trước sẽ thua.
Hai người chọn chế độ PK, sau đó chọn Biển Trúc trong giao diện bản đồ. Tiếp theo, cả hai được truyền tống thẳng đến địa điểm đã chọn. Họ không sử dụng sàn đấu mà dùng cả biển trúc như là sân thi đấu.
Với một tiếng bắt đầu, mọi người lập tức nhìn chăm chú vào màn hình.
Nguyễn Tiểu Ly điều khiển nhân vật nhanh chóng bay lên cây trúc rồi ẩn mình vào đó.
Thừa Mặc đã triệu hồi ba mũi tên, ngắm chuẩn vào Tuấn rồi nhanh chóng bắn ra.
Hiển nhiên một người chọn tấn công, còn người kia thì chọn ẩn nấp.
Quả nhiên tốc độ tay của Tuấn rất ưu việt, dưới tình huống bị ba mũi tên đang theo đuôi mà Tuấn vẫn có thể nhanh chóng trốn vào rừng trúc.
Thừa Mặc nhanh tay lắp lại cung tên, sau đó di chuột khắp nơi để tìm người.
Tình huống hiện tại là một ở trong tối và một ở ngoài sáng.
Huấn luyện viên Chung nhìn Nguyễn Tuấn Ly đang thao tác trước máy tính mà rất hài lòng. Không tệ, có chiến lược, mà tốc độ tay cũng rất nhanh.
Tuấn lựa chọn không đối đầu trực diện với Thừa Mặc mà sử dụng tốc độ nhanh nhất để ẩn mình trong tối, sử dụng chiến lược đối kháng của riêng mình.
Lúc này Thừa Mặc chỉ muốn nhanh chóng tìm thấy đối thủ, đồng thời cũng phải phòng thủ chắc chắn.
Đúng lúc này, ba cây tên bay ra từ trong rừng trúc!
Thừa Mặc lập tức di chuyển để né tránh. Hắn vừa mới né một đợt thì lại có một đợt tên mới được bắn ra từ hướng khác.
Dường như Tuấn đã biết Thừa Mặc sẽ trốn theo hướng nào, vì vậy Tuấn nhanh chóng di chuyển rồi lại bắn tên.
Trong quá trình lẩn trốn, Thừa Mặc đã bị trúng mũi tên thứ hai, lượng máu tụt xuống trông thấy.
Trong phòng huấn luyện phát ra một tiếng cảm thán.
“Rất đẹp!”
“Sao con bé có thể di chuyển nhanh như vậy mà còn bắn được tên!"
“Đội trưởng trúng bẫy của bé con rồi.”
Khóe miệng Thừa Mặc nhếch thành một nụ cười nhạt, sau đó hắn tức thì điều khiển nhân vật của mình phóng đại chiêu về một hướng nào đó.