Thừa Mặc ra một đòn tấn công diện rộng, cho dù Nguyễn Tiểu Ly có tốc độ nhanh đến đâu cũng không thể nhảy ra khỏi khu vực rộng lớn đó.
Cứ như vậy, Tuấn bị trúng chiêu, lượng máu giảm đi.
Thừa thắng xông lên, Thừa Mặc truy đuổi để ép Tuấn ra chỗ sáng.
Trong cự ly ngắn thì không thể dùng cung tên được nữa. Thừa Mặc đổi thành kiếm dài trong khi Nguyễn Tiểu Ly sử dụng một cái lưỡi hái.
Quang minh chính đại đối đầu trực diện, những người đang xem trận đấu đều rất hồi hộp.
Lúc đầu, Tuấn còn có thể đánh ngang với Thừa Mặc, nhưng càng về sau lại càng quá sức. Cuối cùng, Tuấn vẫn không thể theo kịp nhịp độ của Thừa Mặc, thanh máu giảm xuống từng chút một, kết quả là khiêu chiến thất bại.
Mặc dù PK thua nhưng không có ai cười nhạo Nguyễn Tuấn Ly.
Có thể đánh với đội trưởng Thừa Mặc lâu như vậy đã là rất tuyệt, tài năng của cô bé rất ấn tượng.
Màn hình chính bị tắt đi. Huấn luyện viên Chung đi đến bên cạnh Nguyễn Tiểu Ly, vỗ nhẹ bờ vai gầy của cô: “Rất tốt.”
Hai chữ này là lời khẳng định và cũng là sự cổ vũ. Khẳng định sự xuất sắc của cô và đồng thời cổ vũ cô, sau này cô chắc chắn sẽ tỏa sáng trên sân khấu lớn.
“Thừa Mặc, cậu sử dụng kiếm dài ngày càng thành thạo rồi, rất tốt.”
Huấn luyện viên Chung đã quay lại trận chiến vừa nãy. Bài giảng hôm nay của ông là xoay quanh video này.
Cho dù nhìn trận đấu xuất sắc hay hoàn hảo đến cỡ nào thì cũng sẽ có rất nhiều điểm có thể cải thiện, huấn luyện viên Chung cẩn thận giải thích từng điểm một.
…
Cuộc sống hàng ngày luôn trong trạng thái bận rộn, đến trường đi học, tập luyện cùng với đội. Mà cuộc sống bận rộn sẽ luôn trôi qua rất nhanh.
Chỉ chớp mắt đã đến kỳ thi tốt nghiệp trung học cơ sở.
Thừa Mặc cũng sắp thi đại học. Đối với một học sinh giỏi như hắn thì chuyện này không có gì khó khăn.
Ngôi trường hắn nhắm đến chính là trường đại học tốt nhất của thành phố, Đại học A. Học ngay trong thành phố cũng sẽ tiện hơn cho việc tập luyện.
Về phần Nguyễn Tiểu Ly, thành tích trước kia của nguyên chủ luôn đứng thứ nhất từ dưới đếm lên, còn hiện tại cũng chỉ ở mức trung bình, muốn thi đậu cấp 3 của trường chính là kỳ tích.
Tiểu Ác: “Hứ, kỳ tích cái gì, cô ấy muốn là được ngay luôn ấy chứ.”
Quả thật Nguyễn Tiểu Ly không hề lo lắng gì, lúc đi thi cô chỉ cần “biểu hiện vượt xa người thường” một chút là được.
Nhưng cô phải giả vờ lo lắng. Dù sao thành tích thực tế vẫn nơi đó, mà với thành tích như vậy thì lo lắng là điều hiển nhiên.
Các anh chị trong đội đều biết Nguyễn Tuấn Ly sắp thi chuyển cấp nên ai nấy cũng lo sốt vó, vừa huấn luyện xong là sẽ đặt sách giáo khoa ra trước mặt cô.
“Nhanh lên, hôm nay em nhất định phải học thuộc lòng bài này. Đề thi ngữ văn năm đó của anh chính là nó.”
Nguyễn Tiểu Ly: “…Chiến lược vừa mới học em vẫn chưa viết xong…”
“Để anh viết giúp cho, em ôn bài đi.”
“Nếu em ngại chữ của cậu ta xấu thì để chị viết giúp em.” Một chị trong đội nói.
Nguyễn Tiểu Ly cười không được mà khóc cũng chẳng xong, nghiễm nhiên cô đã trở thành người được cưng nhất trong đội.
Nhưng làm cục cưng cũng không dễ dàng gì.
Thừa Mặc ngồi bên cạnh nhìn rất nhiều người vây quanh cô, tất cả đều tranh nhau nói chuyện với cô. Đáng lẽ hắn nên vui mừng khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy… Nhưng trong lòng hắn lại hơi trống rỗng, thậm chí còn có chút buồn bực.
Cuối cùng, hắn đứng dậy nói: “Để em ấy tự viết đi. Nếu huấn luyện viên Chung phát hiện ra mấy người viết giúp thì sẽ càng rắc rối hơn.”
“Cũng phải…”
“Được rồi, Tuấn Ly cố lên. Mau ghi xong rồi đọc sách ôn tập đi. Thi chuyển cấp không có gì đáng sợ, thật ra nó rất đơn giản. Em thi rồi sẽ thấy đề thi còn dễ hơn đề bình thường trong trường nữa.”
“Đúng đúng đúng, đề thi chuyển cấp dễ hơn đề bình thường ấy. Chắc chắn em sẽ đậu vào cấp 3 của trường em.”
Cuối cùng, Nguyễn Tiểu Ly bị mọi người giục mau mau viết xong ghi chú, viết xong rồi lại bị giục nhanh chóng về ký túc xá ôn bài.
Trong căn phòng ký túc xá tĩnh lặng, Nguyễn Tiểu Ly ngồi một mình trước bàn máy tính. Trên bàn máy tính của cô chỉ có cơ man là tài liệu, cho dù là dàn máy tính hay thậm chí là cả laptop đều bị mọi người mang đi hết.
Nói cho hay là đề phòng cô chơi game mà không ôn tập.
Nguyễn Tiểu Ly bất lực.
Tiểu Ác: “Chấp nhận số phận đi, không biết làm gì thì cô cứ viết lại hết đáp án đúng của bài kiểm tra của cô lần nữa?”
“Ok.”
Tiểu Ác: “…”
Nguyễn Tiểu Ly đang tập trung làm bài thì có người gõ cửa. Cô vội vàng giấu cuốn vở chứa đầy đáp án, sau đó mới đi ra mở cửa. Cửa vừa mở ra cô đã trông thấy Thừa Mặc trong một bộ quần áo hàng ngày.
“Có chuyện gì không?”
Thừa Mặc đưa ra một cuốn vở dày: “Đây là ghi chép hồi cấp hai của anh, em xem có giúp được gì cho em không.”
Ngày hôm qua hắn đã cố tình về nhà để tìm nó, vốn định sáng nay sẽ đưa cho cô nhưng vì sáng sớm có buổi huấn luyện nên đã không lấy ra.
Nguyễn Tiểu Ly nhận cuốn vở và mở ra xem, trong đó chứa đầy những kiến thức trọng tâm, quả thật là một cuốn tài liệu quý giá.
Cô cẩn thận lật xem, sau đó trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, khuôn mặt tinh xảo tràn đầy niềm vui, vô cùng xinh đẹp.
“Cảm ơn anh, cái này rất có ích với em.”
“Ừm.”
Thừa Mặc nghe vậy liền yên tâm, hắn không nhịn được mà đưa tay sờ đầu cô: “Đi thi cứ bình tĩnh, thả lỏng tinh thần, đừng lo sợ. Anh tin em có thể thi đậu.”
Nguyễn Tiểu Ly không ngờ hắn sẽ sờ đầu cô. Bị một bàn tay ấm áp đặt lên đỉnh đầu làm cô có chút không quen.
Thừa Mặc cũng cảm thấy hành động của mình bất lịch sự, nhưng sờ cũng sờ rồi, thế nên hắn dứt khoát xoa tóc cô luôn.
“Thi tốt nhé.”
“Ok…”
Sau khi cửa đóng lại, Nguyễn Tiểu Ly trở lại chiếc bàn của mình, hỏi: “Tiểu Ác, anh ta chiếm tiện nghi của ta.”
“Ừ, cô mới biết à.”
Không phải là cô mới biết, nhưng đột nhiên tiếp xúc gần gũi làm cô bị trì độn.
Cho dù Nguyễn Tiểu Ly ngày thường luôn giống một đứa con trai, tươi cười trêu chọc nữ sinh, nhưng thật ra cô thuộc tuýp người phản ứng chậm, thích đi từng bước một.
Cô cảm thấy bản thân và Thừa Mặc vẫn chưa đến độ tuổi có thể thân mật, cô chỉ mới mười lăm tuổi thôi…
Tiểu Ác: “Đừng nghĩ nhiều, sờ đầu cũng không chứng tỏ được cái gì, anh trai cũng sờ đầu em gái được mà.”
“Ừm.”
Vào ngày thi chuyển cấp, cả đội Hạ Trung được nghỉ. Những người khác thì được cha mẹ đưa đến trường thi, còn Nguyễn Tiểu Ly thì… được một nhóm thanh niên có cả nam lẫn nữ đưa cô đi.
Hơn nữa nhóm thanh niên đó toàn là những ngôi sao thể thao điện tử, là thần tượng trong lòng của một số thanh thiếu niên thích chơi game.
Những thí sinh đến từ trường khác ở điểm thi không biết Nguyễn Tuấn Ly, nhưng họ biết những đội viên đó. Nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng như vậy, nhiều người rất ngạc nhiên.
“Bạn đó là ai vậy? Vậy mà được nhóm đại thần Thừa Mặc đưa đi thi. Ôi trời ạ!”
“Không biết nữa. Ai cũng đẹp hết nha. Người nào chơi game cũng đều đẹp vậy sao?”
“Đó là Tuấn. Mặc dù cậu ta chưa từng xuất hiện trong bất kỳ cuộc thi nào nhưng tôi có theo dõi Weibo của Hạ Trung và thấy cậu ấy trong hình chụp sinh hoạt thường ngày của đội. Bình luận đều nói cậu ấy là Tuấn.”
“Tuấn nhỏ vậy luôn hả! Cùng là học sinh cấp 2 mà sao khoảng cách lại lớn như vậy chứ…”
“Với lại Tuấn là con gái.”
“…Cùng là con gái mà sao ngoại hình lại khác biệt lớn như vậy chứ…”