Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Ngọt
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
“Ha ha ha…”
Nghe ông ta nói xong, Nguyễn Tiểu Ly bật cười ha hả, nhưng trong tiếng cười kia lại tràn ngập tuyệt vọng và bi thương.
“Sống an nhàn sung sướng mấy chục năm, được đệ tử bái lạy? Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói ra!” Nguyễn Tiểu Ly vung một nhát kiếm chém đứt tấm rèm bên cạnh.
“Ngoài mặt ngươi đối xử với ta không tệ, nhưng ngươi có dám khẳng định ngươi đã cho ta sống an nhàn sung sướng không? Chẳng qua ngươi chỉ muốn nhốt ta lại một chỗ, để ta nhận lấy tất cả sự khinh thường và sỉ nhục của người đời mà thôi.”
Mấy chục năm nay, có ai xem nàng là sư thúc sao? Có đệ tử nào tôn kính nàng sao?
Lũ người đó mở miệng ra đều gọi nàng là phế vật, nhiều đến mức khiến nàng cũng trở nên chết lặng. Một người vốn dĩ kiêu ngạo như nàng giờ đây lại vô cùng chán ghét chính bản thân mình. Nhưng cũng nhờ nghe những lời nhục nhã đó mà nàng mới muốn sống tiếp.
Nội tâm bị vạch trần, ánh mắt của Trịnh Đạo Lẫm bắt đầu né tránh. Nguyễn Tiểu Ly cầm kiếm bước tới gần: “Trịnh Đạo Lẫm, đừng chống cự vô ích. Dù ngươi có nói gì đi nữa thì hôm nay cũng khó thoát khỏi cái chết. Ngươi cảm thấy với thương thế như kia, ngươi còn có thể sống nổi sao?”
Thương tích của ông ta thế này, thật lòng mà nói là không sống được.
Toàn thân Trịnh Đạo Lẫm cứng đờ, ông ta biết rõ thương thế của mình nghiêm trọng, nhưng ông ta lại không cam tâm.
Nguyễn Tiểu Ly vừa dứt lời, Trịnh Đạo Lẫm không kiềm được cúi đầu nhìn xuống bụng mình. Sau khi trông thấy đoạn ruột bị đứt lộ ra bên ngoài cùng với máu thịt lẫn lộn be bét, ông ta sợ hãi mở to hai mắt: “Không… Không, thân thể này không phải của ta, ta không muốn chết! Cứu mạng, cứu mạng, người đâu!”
“Ngươi kêu lớn hơn nữa cũng vô dụng, sẽ không có ai đến.”
Sẽ không có ai đến?
Không, sẽ có người đến.
Nguyễn Tiểu Ly cầm kiếm, nhẩm tính thời gian. Bỗng, nàng giơ kiếm lên chém xuống một nhát, chặt đứt cổ của Trịnh Đạo Lẫm, máu lập tức bắn ra. Trịnh Đạo Lẫm chết không nhắm mắt.
Đúng lúc này, cửa đại điện mở ra, một nam tử toàn thân mặc cẩm y đen tuyền bước vào.
Tiểu Ác trông thấy người đến liền mỉm cười: “Cô chuẩn bị tạm biệt thế giới này chưa hả? Sợ đau thì nhớ nói cho ta biết, ta giúp cô che chắn đau đớn.”
Không sai, người tới chính là Bách Lý Diêm Khể, nam chính của thế giới này.
Tình huống hiện tại giống hệt trong cốt truyện gốc, nam chính đến ngay thời điểm sư phụ mình chết trong tay nữ nhân điên loạn Nguyễn Ly.
Nguyễn Tiểu Ly thật tình cảm thấy nhân vật phản diện chết là do nói quá nhiều. Nếu nguyên chủ giết Trịnh Đạo Lẫm xong liền bỏ chạy ngay thì có thể đã không chết sớm như vậy.
Chẳng qua những điều nãy giờ nàng làm đều là nàng cố tình.
Lúc nãy nàng đã tính toán thời gian, chờ đợi khoảnh khắc Bách Lý Diêm Khể vừa tiến vào mới giết chết Trịnh Đạo Lẫm.
Trong đại điện rất yên tĩnh, khắp mặt đất đều là máu. Trịnh Đạo Lẫm chết không nhắm mắt ngã ra đó, vết thương trên cổ vẫn còn đang chảy máu.
Nữ tử bình thường vẫn luôn mặc bạch y thanh nhã như tiên giáng trần ngay lúc này lại khoác lên người một bộ hắc y, khuôn mặt bị vài giọt máu bắn lên, ánh mắt bình thản thường ngày của nàng bây giờ cũng ngập tràn trống rỗng.
Bách Lý Diêm Khể trông thấy cảnh tượng như vậy chỉ cảm thấy trái tim vô cùng đau đớn.
Khoảnh khắc vừa vào cửa, hắn đã nhìn thấy trong mắt sư thúc tràn đầy thù hận, thế nhưng hiện tại ánh mắt nàng chỉ còn sự tĩnh mịch. Giờ phút này, nàng giống như một con rối gỗ, hay nói đúng hơn là một người sắp chết.
Nguyễn Tiểu Ly biết rõ dù hôm nay nàng không chết dưới tay nam chính, cơ thể này của nàng cũng không sống được bao lâu nữa.
Nàng đã trả được mối thâm thù, đồng nghĩa với việc nỗ lực tồn tại của cơ thể này cũng tan biến.
“Sư thúc…”
“Ngươi đến rồi. Diêm Khể, ra tay đi.”
Nàng không phản kháng, hiện tại cái chết đối với nàng mà nói chính là sự giải thoát, báo được thù rồi thì nàng chết cũng nhắm mắt.
Nam nhân đang đứng ở cửa siết chặt thanh kiếm trong tay. Nhìn Nguyễn Ly như thế, trong lòng hắn vô cùng khó chịu. Bây giờ hắn chỉ muốn ôm nàng vào lòng, che chở cho nàng thật tốt.
“Sư thúc, người đừng như vậy, sẽ không có kẻ thứ ba biết được chuyện tối nay.”
Tiểu Ác: !
Nguyễn Tiểu Ly nghe xong, suýt nữa không giữ được vẻ mặt chết lặng trên mặt mình.