Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 540: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết - Chương 540 Thế giới 12 Tiểu Ác không vui



Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Iris

Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

Tiểu Ác nhìn số liệu vô cùng xác đáng trên màn hình rồi thẳng tay lướt đi. Vì vừa mới khởi động lại máy nên nó rất sẵn lòng nói chuyện phiếm với Nguyễn Tiểu Ly.

“Trạm không gian là nơi ta sinh ra. Tất cả hệ thống đều do trạm không gian sản xuất, ta cũng là một trong số đó.”

Nguyễn Tiểu Ly lập tức hăng hái hẳn lên, bật nửa người trên dậy, lấy gối lót lưng dưới: “Nghe vào rất khoa học viễn tưởng.”

Tất cả các hệ thống của trạm không gian đều được sản xuất từ chính nơi đó, cái này nghe giống như một nhà máy gia công AI (*).

(*) AI: Artificial Intelligence - trí tuệ nhân tạo.

Nguyễn Tiểu Ly phân không rõ lắm Tiểu Ác thuộc về khoa học kỹ thuật hay là phép thuật.

Nguyễn Tiểu Ly tự nhận là não mình rất thông minh, vượt trội hơn các nhà khoa học trong xã hội hiện đại, nhưng cô vẫn không thể nghĩ ra Tiểu Ác thuộc về khoa học kỹ thuật hay là phép thuật?

Nếu là khoa học kỹ thuật thì quá kinh khủng.

Sức mạnh của khoa học?

Chẳng những cho nó một không gian độc lập mà nó còn có thể mang linh hồn của cô đi phiêu lưu trong 3000 thế giới. Cái này mà là khoa học kỹ thuật sao?

Tiểu Ác nghe thấy tiếng lòng của cô: “Khỏi nghi ngờ, ta thật sự là sản phẩm của khoa học kỹ thuật, công nghệ của tương lai. Nhóm tiến sĩ nghiên cứu và phát triển hệ thống ở trạm không gian ai cũng có cái đầu cực giỏi. So với bất kỳ một cái thế giới hiện đại nào trong 3000 thế giới, kỹ thuật mà trạm không gian đang nắm giữ luôn mạnh hơn gấp mấy trăm triệu lần.”

“Ừm.”

Dù rằng Nguyễn Tiểu Ly trả lời ngắn gọn nhưng trong lòng cô vẫn có chút ngạc nhiên.

“Lần này tắt máy có việc gì phải không?”

Tiêu Ác sửng sốt: “Không có, chỉ tắt máy kiểm tu bình thường thôi.”

“Kiểm tu?”

“…Ừm.” Tiểu Ác nhìn thân thể của mình: “Hình như ta có chút vấn đề nhưng kết quả kiểm tu lại không có gì. Ta đang tự hỏi xem có nên xin về trạm không gian để tìm người nghiên cứu phát triển ra ta kiểm tra cho ta hay không.”

“Một mình ta ở đây cũng làm nhiệm vụ được, ngươi trở về trạm không gian để kiểm tu đi.”

Tiểu Ác lắc đầu: “Thôi, vấn đề nhỏ ấy mà, không ảnh hưởng chúng ta xuyên không làm nhiệm vụ, không nên về thì hơn.”

Nó đến đây đã không biết bao nhiêu trăm triệu năm, Tiểu Ác rất muốn quay về nhìn một cái, nhưng nó lại sợ.

Sợ nhìn thấy người quen nó sẽ lưu luyến.

Tuy rằng Tiểu Ác là máy móc nhưng nó vẫn có tình cảm của con người, mặc dù nó bây giờ luôn cao ngạo khó gần, cái gì cũng không quan tâm.

Thật ra tâm tư của Tiểu Ác rất tinh tế, nó cũng biết nhung nhớ. Nguyễn Tiểu Ly nhạy bén nhận ra cảm xúc của nó: “Tiểu Ác, tâm trạng của ngươi không tốt sao?”

“Đâu có.”

“Xạo sự.”

“…”

Nguyễn Tiểu Ly nhắm mắt lại, nói: “Chúng ta là bạn bè. Tiểu Ác, ta có thể cảm giác được tâm trạng ngươi không tốt, nếu không ngại ngươi có thể nói cho ta biết chuyện của ngươi.”

“…”

Trong không gian, tiểu chính thái im lặng không nói lời nào. Nguyễn Tiểu Ly cũng không nói. Thật lâu sau, Tiểu Ác không nén được tiếng thở dài: “Đúng là tâm trạng ta không tốt lắm nhưng ta cũng không có gì để nói, chỉ là cảm thấy bản thân có chút vấn đề nên muốn quay về trạm không gian để kiểm tu. Nhưng này chỉ là một vấn đề nhỏ không nhất thiết phải đi. Nghĩ đến trạm không gian ta lại nghĩ đến người đã phát triển ra ta và một ít bạn bè hệ thống của ta, hơi nhớ bọn nó nên tâm tình mới sa sút một chút.”

Tiểu Ác cảm thấy không cần phải nói mấy chuyện này với Nguyễn Tiểu Ly. Nó chỉ là một hệ thống, không có chuyện gì đáng để kể.

Nhớ nhung.

Trước đây Nguyễn Tiểu Ly không hiểu được cảm giác này bởi vì cô không có gì để nhớ, không có ký ức, không có người quen biết, chỉ có mỗi ngôi nhà trống không đối diện với biển kia. Vậy nên cũng không có gì để nhớ nhung.

Nhưng sau khi trải qua nhiều thế giới như vậy, cô đã gặp gỡ rất nhiều người, mặc dù đã chôn giấu một số cảm xúc ở trong lòng nhưng khi nhớ lại cô cũng sẽ nhớ lại từng khuôn mặt.

Đây là nhớ nhung, một cảm giác rất phiền phức.

“Tiểu Ác, dù ngươi không kể đại khái về trạm không gian cũng như một số việc về hệ thống cho ta, nhưng ta có thể cảm nhận được sự vĩ đại của trạm không gian và sự vĩnh hằng của hệ thống bọn ngươi. Rồi sẽ có một ngày những gì ngươi nhưng nhớ sẽ xuất hiện ở trước mặt ngươi.”

Dù không biết ngày đó là ngày nào nhưng nhất định nó sẽ đến.

Tiểu Ác gật đầu: “Ừm, ta biết.”

Nó đã du hành qua một nghìn cái thế giới, thật ra đã từng gặp được bạn bè nhưng cũng đã rất lâu, lâu lắm rồi. Nguyễn Tiểu Ly nói không sai, nó là vĩnh hằng, tuy đã phiêu bạt ở 3000 thế giới nhưng nó vẫn có cơ hội được gặp lại bạn bè.

Tâm trạng của Tiểu Ác được cải thiện.

Nguyễn Tiểu Ly hơi cụp mắt. Tiểu Ác có cơ hội gặp được người nó nhung nhớ, cô có không?

Không quan trọng, khách qua đường mà thôi.

Điều cô muốn tận hưởng là trải nghiệm cảm xúc khác nhau khi làm nhiệm vụ. Những cuộc đời, những hoàn cảnh sống, còn lại không quan tâm.

Cô có thể nhạy bén nhận ra cảm xúc của người hay chính nguyên chủ, đồng thời cô cũng rất giỏi trong việc kìm nén cảm xúc của mình.

Thu phóng tình cảm một cách tự nhiên.

Một người một hệ thống đã lâu không tán gẫu như vậy, người này một câu người kia một câu hình như cũng không tệ lắm.

Trong không gian tối đen như mực, tiểu chính thái trong bộ vest nhỏ đang ngồi trên thảm, trên gương mặt nó có treo một nụ cười không phải kiểu lạnh lùng mà là mỉm chi mang theo chút đáng yêu.

Một nụ cười xuất phát từ đáy lòng.

Tiểu Ác cảm thấy Nguyễn Tiểu Ly không giống với những ký chủ khác.

Cha phát minh, đây là ký chủ phù hợp với ta, mãi mãi làm bạn với ta mà người đã nói là ta sẽ gặp phải không?

Trong 3000 thế giới này, dường như nó cũng không cô đơn lắm.

Thời gian đã hòm hòm, sau khi Nguyễn Tiểu Ly và Tiểu Ác đã nói chuyện gần một tiếng đồng hồ, cô vội vàng đứng dậy đánh răng, tắm rửa rồi đi đến phòng tập.

Hôm nay lại là một buổi huấn luyện cường độ cao khác. Ba giờ sau mới tan lớp, Nguyễn Tiểu Ly tháo tai nghe trên đầu xuống, chậm rãi đưa tay phải xuống dưới bàn. Thừa Mặc thấy động tác của cô bèn đi tới: “Sao vậy?”

Tay của Nguyễn Tiểu Ly đang run rẩy, cổ tay đau nhức, tuy nhiên vẻ mặt của cô vẫn bình tĩnh: “Không sao.”

Giữa mày của Thừa Mặc tràn đầy lo lắng. Tiểu Ác nhận ra có gì đó không ổn: “Nam chính… biết tay cô có vấn đề?”

“Ừm, ta đã tự nói cho anh ấy.”

“!” Tiểu Ác mở to hai mắt: “Cô không sợ bị đuổi sớm à? Nếu bị đuổi thì vắng mặt trong giải đấu cũng không cần nữa, vì cô đã bị đuổi rồi.”

Khi nó không ở đây Nguyễn Tiểu Ly đã làm những gì?

Nguyễn Tiểu Ly nhếch miệng cười cười: “Tiểu Ác à, ta đã nói với anh ấy được một thời gian rồi, ngươi thấy ta có bị đuổi không?’

“…Không có.” Sau khi ý thức được vấn đề, Tiểu Ác lập tức chết lặng: “Nam chính bao che cho cô.”

Này không phải là câu hỏi mà là một câu tường thuật. Tiểu Ác dám cá Thừa Mặc đã bao che.

Nó che mặt: “Lệch… rồi.”

Nam chính đã bị lệch, vậy mà anh ta dám giấu chuyện cái tay bị thương của Nguyễn Tiểu Ly. Chuyện nghiêm trọng như vậy mà nam chính lại giúp đỡ che giấu cho cô.

“Tại sao cô lại nói cho anh ta biết tay cô có bệnh? Mặc dù biết nam chính lệch và thiên vị cô, nhưng lỡ như anh ta vẫn muốn tình cảm và công việc phân minh mà báo cáo cái tay của cô thì làm sao? Như vậy cô sẽ bị đuổi, mà đuổi rồi thì nhiệm vụ của chúng ta sẽ thất bại.”

Tiểu Ác cảm thấy nói cho nam chính biết là một chuyện mạo hiểm, nhưng may mắn là lần mạo hiểm này đã thành công.

Trong mắt Nguyễn Tiểu Ly mang theo ý cười: “Nói cho anh ấy biết tay ta bị thương, đến khi ta bỏ thi đấu thì ta sẽ nói là do tay của ta. Dù anh ấy có phát hiện cũng sẽ không trách ta mà trái lại sẽ đau lòng vì ta hơn.”

Tiểu Ác khinh thường: “Chậc, nhiệm vụ và đàn ông đều muốn hết đúng không.”

“Ừm, nhiệm vụ luôn là nhất, ta rất chuyên nghiệp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.