Tác Giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Ashley
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Nguyễn tiểu thư đi vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc làm mấy người trong quầy lễ tân xanh mặt.
Bình thường ngay cả trợ thủ đắc lực của tổng giám đốc là trợ lý Lạc cũng không thể đi thang máy đó, vậy mà Nguyễn tiểu thư lại sử dụng.
Lễ tân rất lo sợ mình bị đuổi việc. Cô hy vọng tổng giám đốc có thể vì yêu vị hôn thê mà bỏ qua việc này. Nhưng với tính cách của tổng giám đốc, thật khó để tưởng tượng anh ta sẽ thích một ai đó.
Bên trong văn phòng, một người đàn ông trẻ tuổi bước ra với một tập tài liệu trong tay, đang chuẩn bị tự mình đưa cho các cổ đông ký tên. Vừa mới đi đến cửa thang máy, hắn phát hiện đèn thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc đang sáng.
Trong lòng trợ lý Lạc trầm xuống, tự hỏi kẻ ngu dốt nào đang sử dụng thang máy này.
Cửa thang máy mở, một cô gái mặc váy đỏ bước ra. Cả người cô toát lên vẻ hờ hững và lạnh nhạt.
Trợ lý Lạc thấy rõ mặt Nguyễn Tiểu Ly thì giật mình, sau đó mau chóng chạy tới: “Nguyễn tiểu thư! Sao cô lại tới đây?”
“Tôi không thể tới sao?” Nguyễn Tiểu Ly hơi nhướng mắt lên.
Tiểu Ác ở trong đầu cô nhắc nhở: “Đây là Lạc Sâm, trợ lý đặc biệt, cũng là thủ hạ đắc lực của nam chính.”
Hơn một năm rồi, trợ lý Lạc chưa gặp lại Nguyễn Ly Kiều. Hắn cảm thấy cô hiện tại không giống lúc trước. Trước đây cô mang dáng vẻ ương ngạnh, nhưng lúc này lại có thêm một loại khí thế.
“Nguyễn tiểu thư đừng hiểu lầm ý của tôi. Chỉ là tôi không biết tin tiểu thư về, hiện tại thấy tiểu thư nên hơi bất ngờ.”
“Tôi về nước còn phải báo cáo với anh?”
“Không phải, đương nhiên không cần, tôi…”
Trợ lý Lạc bị cứng họng, sự khôn khéo ngày thường cũng hoàn toàn biến mất.
Nguyễn Tiểu Ly trực tiếp đi lướt qua hắn hướng tới văn phòng ở tầng cao nhất, mặc kệ hắn vẫn còn lời chưa nói xong.
Trợ lý Lạc nhìn phương hướng cô đang đi lập tức thấy không ổn, hắn nhanh chóng đuổi theo.
Tổng giám đốc vừa kết thúc một cuộc họp. Bởi vì kế hoạch trong cuộc họp đó có vấn đề mà ngài ấy đã nổi giận, tâm trạng lúc này đang không tốt, chỉ sợ Nguyễn tiểu thư đi vào sẽ khiến tổng giám đốc càng thêm bốc hỏa.
“Nguyễn tiểu thư, tổng giám đốc đã ra ngoài bàn chuyện hợp tác, không có trong văn phòng. Chi bằng cô qua phòng bên uống chút gì đó đi.”
“Hoắc Tịch ra ngoài làm ăn mà không dẫn theo anh à? Muốn lừa tôi thì xin dùng não.” Nguyễn Tiểu Ly tiếp tục sải bước, không dừng lại dù chỉ nửa giây.
Trợ lý Lạc quẫn bách, đồng thời cũng có chút đau đầu. Chỉ mới hơn một năm không gặp, tại sao Nguyễn tiểu thư lại trở lên sắc sảo rồi? Hơn nữa, Nguyễn tiểu thư gọi tổng giám đốc là gì nhỉ?
Không phải ngọt ngào, nũng nịu gọi anh Hoắc Tịch mà trực tiếp kêu tên.
Nguyễn Ly Kiều sang nước ngoài mới hơn một năm mà thay đổi thật nhiều.
Trợ lý Lạc không cản nổi Nguyễn Tiểu Ly. Khi tới trước cửa phòng làm việc, thay vì trực tiếp đẩy cửa vào, cô dừng lại gõ cửa mấy lần.
“Cốc cốc cốc…”
Trong văn phòng được trang trí sang trọng với ba màu trắng, đen, xám là một khoảng không yên tĩnh. Một người đàn ông mặc vest đen đang ngồi trước bàn làm việc. Vì vừa mới phát hỏa trong cuộc họp nên khuôn mặt tuấn tú vẫn còn tối sầm.
Hoắc Tịch nghe thấy tiếng gõ cửa, cau mày không vui, nói: “Cút.”
Tiếng gõ cửa này, vừa nghe đã biết không phải là của Lạc Sâm. Những người khác tới tìm hắn vào thời điểm như thế này chính là đâm đầu vào họng súng.
Nguyễn Tiểu Ly ngừng gõ cửa.
Trợ lý Lạc nghĩ Nguyễn Ly Kiều sẽ giống như trước đây, mắt sẽ đỏ hoe và bày ra bộ dáng muốn khóc. Nhưng hoàn toàn không có, Nguyễn Ly Kiều không hề khóc, ngược lại còn trực tiếp đẩy cửa mà vào.
Trợ lý Lạc tặc lưỡi, đuổi sát theo sau. Nếu hắn không đuổi kịp thì một mình Nguyễn tiểu thư sẽ hứng trọn cơn giận này của tổng giám đốc, quả thực là sẽ xong đời. Tuy rằng tổng giám đốc không yêu vị hôn thê này, nhưng dù sao người ta cũng là thiên kim của nhà họ Nguyễn.
Hoắc Tịch nghe thấy tiếng bước chân liền giận dữ hét lên: “Không nghe tôi nói cút sao?”