Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 61: Chương 61:



Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Ashley
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Sau khi mắng xong, Hoắc Tịch mới thấy rõ khuôn mặt của Nguyễn Tiểu Ly, rõ ràng hắn đã sửng sốt một giây, song, sắc mặt vẫn thối hoắc.
Trong lòng Nguyễn Tiểu Ly hiểu rõ, nam chính hoàn toàn giống với lời Tiểu Ác, không hề có tình cảm với nguyên chủ, một chút yêu thích cũng không.
Giờ phút này, Tiểu Ác đang đổ mồ hôi, nó vô cùng lo lắng với tính cách của Nguyễn Tiểu Ly sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ quyến rũ nam chính được.
Nguyễn Tiểu Ly ném danh thiếp trước mặt lễ tân rồi trực tiếp vào thang máy chuyên dụng, vậy cũng coi như là đã phô trương thân phận hôn thê của mình ở công ty, chỉ còn lại nhiệm vụ bám dính nam chính nữa thôi.

Nguyễn Tiểu Ly tự nhiên đi tới, hỏi: “Sao lại tức giận lớn như vậy?”
Giọng nói này không giống với bộ dạng ra vẻ nũng nịu, ngọt ngào của nguyên chủ khi nói chuyện với nam chính. Âm thanh này tự nhiên và bình thản, chữ cuối cùng còn được kéo dài âm cuối một chút, nghe vào làm người ta đặc biệt thoải mái.
Phản ứng đầu tiên của Hoắc Tịch khi nghe giọng nói của cô chính là: người phụ nữ này đi du học hơn một năm đã học được không ít. Ít nhất là giọng điệu khi nói chuyện cũng đã bình thường.
“Không có việc gì.” Dù sao cũng là vị hôn phu, hắn hỏi thăm cho có lệ: “Cô trở về khi nào?”
“Nhớ anh quá nên vừa xuống sân bay em đã lập tức tới tìm anh.”
Cô mỉm cười. Nụ cười ấy vừa đủ, không quá ngọt ngào, khiến người ta xem cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Hoắc Tịch sửng sốt, hắn lần đầu tiên nhìn thấy một Nguyễn Ly Kiều như vậy.
Nhìn cô nói cười vui vẻ khiến hắn trong phút chốc tưởng như hai người là một cặp tình nhân đang yêu nhau. Cơn tức giận vừa rồi của hắn đột nhiên không thể xả ra được nữa.
Nguyễn Tiểu Ly ngồi xuống sofa, sau đó khom lưng xoa xoa cổ chân, dường như vì đi giày cao gót nhiều nên chân không thoải mái.Cô không hề giống với trước đây. Trong ấn tượng của hắn, cô lúc nào cũng như hận không thể nhào vào người hắn.
Hoắc Tịch cảm thấy kỳ lạ, đồng thời cũng có chút vui mừng. Không tồi, sau khi xuất ngoại một chuyến thì Nguyễn Ly Kiều đã trưởng thành hơn.
Trước đây, hắn đồng ý đính hôn với cô là vì mẹ hắn thích cô, còn hắn chỉ thuận theo. Thế nhưng sau khi đính hôn, người phụ nữ này luôn ỷ vào thân phận vị hôn thê mà đeo dính hắn, gặp mặt liền hận không thể nhào lên, mở miệng hay ngậm miệng đều là anh Hoắc Tịch khiến hắn nhiều lần có xúc động muốn từ hôn.
Lần này trở về, cô trưởng thành hơn làm Hoắc Tịch cảm thấy nhẹ nhõm.
Thật ra thì hắn kết hôn với ai cũng như nhau vì bản thân hắn không có người trong lòng. Mẹ hắn thích Nguyễn Ly Kiều làm con dâu, vì thế không thoái hôn vẫn là tốt nhất.

Hoắc Tịch cảm thấy Nguyễn Ly Kiều hiện tại khiến người ta thấy thoải mái, nhưng không đồng nghĩa với việc hắn sẽ thích có một người phụ nữ cứ ngây ngốc tại văn phòng của mình. Hắn nói: “Cô mới về nước, trước mắt nên về thăm gia đình, bác trai và bác gái hẳn đang mong cô lắm. Tối nay, tôi sẽ đến đón cô đi ăn cơm.”
Lời này hiển nhiên làm cho tiểu Ác và Nguyễn Tiểu Ly kinh ngạc.
Buổi tối đón cô đi ăn cơm?
Chuyện này hình như đi lệch cốt truyện rồi.
Tiểu Ác còn đang cảm thấy Nguyễn Tiểu Ly không đạt tới hiệu quả bám dính nam chính như trong cốt truyện gốc, nhiệm vụ cũng vì thế mà không hoàn thành tốt. Nhưng giờ đây nam chính lại chủ động nói buổi tối đón cô đi ăn cơm?
Nguyễn Tiểu Ly cười sung sướng, chậm rãi nói: “Được. Vậy anh cứ tiếp tục làm việc, tối nay em chờ anh.”
“Ừ.”
Mặt Hoắc Tịch không có biểu cảm gì, hắn chỉ nhẹ gật đầu.
Nguyễn Tiểu Ly lập tức đứng dậy, cầm chiếc túi xách nhỏ, giẫm lên giày cao gót rời đi.

Đi cực kỳ dứt khoát.
Hoắc Tịch dõi theo bóng lưng của cô, vẻ mặt có chút thay đổi, cảm thấy dường như có gì đó là lạ.
Nguyễn Ly Kiều đã chín chắn lên không ít.
Khi ra khỏi văn phòng, cả quãng đường trợ lý Lạc đều theo sát cô. Đưa tiễn vị hôn thê của tổng giám đốc là công việc của hắn.
Thế nhưng Nguyễn Tiểu Ly trực tiếp bỏ qua hắn, bước vào thang máy riêng của Hoắc Tịch, sau đó dưới cái trợn mắt há mồm của trợ lý Lạc mà đóng cửa thang máy.
Trợ lý Lạc ngây ngốc nửa ngày: “Tôi… có nên nói chuyện này cho tổng giám đốc không…”
Trong thang máy, Tiểu Ác khen ngợi: “Nhiệm vụ hôm nay cô hoàn thành rất xuất sắc.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.