Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiêu Hạ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Xem ra cô thực sự có hẹn, bộ dáng chơi còn rất vui vẻ. Hoắc Tịch nhìn tấm hình kia vài lần rồi tắt nó đi.
Chuyện mời ăn cơm cứ thế cho qua bởi cả hai người họ đều bận việc riêng.
Những ngày sau đó, như thường lệ Hoắc Tịch tập trung toàn bộ vào công việc, hoàn toàn bỏ mặc vị hôn thê vừa mới trở về nước ra sau đầu.
…
Mỗi ngày, Nguyễn Tiểu Ly đều sống trong cuộc sống xa xỉ của con nhà giàu: dạo phố, mua sắm với hội chị em trong giới. Thời gian trôi qua có thể nói là vô cùng thoải mái.
Cho đến khi Tiểu Ác tuyên bố nhiệm vụ phản diện tiếp theo: “Đến Hoắc gia, lấy lòng mẹ của nam chính.”
Nguyễn Tiểu Ly đang ăn bánh ngọt ở tiệm bánh cao cấp, nghe xong nhiệm vụ thì có chút sửng sốt, rõ ràng sắc mặt của cô có hơi không vui. Nhưng cô vẫn nhớ mình là ký chủ, tới thế giới này để làm nhiệm vụ, dù cô không muốn cũng phải tiếp nhận.
Tiểu Ác: “Ta thật sự nghi ngờ nếu ta không ban bố nhiệm vụ, có phải cô sẽ luôn vui vẻ đi chơi như vậy đúng không, cũng lười đến nhà của nam chính?”
Nguyễn Tiểu Ly cắn một miếng chocolate: “Đương nhiên.”
Tiểu Ác đau đầu, đây là một ký chủ không biết tự giác, nó phải giám sát cô gắt gao mới được.
Mẹ của Hoắc Tịch là Hoắc phu nhân, vốn cũng là một thiên kim của gia đình giàu có nên rất thích những cô gái có gia thế tốt. Vì thế, bà rất hài lòng với Nguyễn Ly Kiều.
Nguyên chủ Nguyễn Ly Kiều cũng có thể xem là một cô gái khá có đầu óc. Cô biết Hoắc Tịch không thích mình nên mới đi lấy lòng mẹ của hắn. Có Hoắc phu nhân ở đây, tương đương có được Thượng phương bảo kiếm!
Vốn dĩ Hoắc phu nhân đã thích nguyên chủ, chẳng qua nguyên chủ xuất ngoại đã hơn một năm nên khi trở về có chút xa lạ.
Trong cốt truyện ban đầu, nguyên chủ chịu ấm ức ở chỗ nam chính, sau đó cô ấy đi lấy lòng Hoắc phu nhân. Cô ấy nghĩ rằng chỉ cần làm Hoắc phu nhân vui vẻ, không chừng ngày kết hôn của cô ấy và Hoắc Tịch sẽ được ấn định.
Nói đến lại thấy nực cười, Nguyễn Ly Kiều và Hoắc Tịch đính hôn chỉ để xác định quan hệ vợ chồng chưa cưới chứ không định ra ngày nào kết hôn.
Đây là nhượng bộ lớn nhất của Hoắc Tịch, bởi hắn không định kết hôn sớm như vậy.
Hoắc phu nhân và Nguyễn Ly Kiều nghĩ rằng chỉ cần đính hôn xong thì còn sợ gì không có ngày kết hôn kia.
Bên trong cốt truyện gốc, thật đúng là còn chưa chờ được đến ngày kết hôn thì nguyên chủ đã tự tìm đường chết, sau đó bị từ hôn. Sau đó, Hoắc Tịch quang minh chính đại cưới nữ chính vào cửa, Hoắc phu nhân cũng chấp nhận cuộc hôn nhân đó, hơn nữa còn khá thích cô con dâu này.
Nguyễn Tiểu Ly mua vài món bánh ngọt, tất cả đều là hương vị mà Hoắc phu nhân thích.
Bước ra khỏi cửa hàng, bên ngoài đã có siêu xe và tài xế đang chờ cô. Xung quanh có người nhìn qua và dùng di động lặng lẽ chụp lại xe của cô.
Tài xế mở cửa cho cô: “Tiểu thư, bây giờ chúng ta về nhà sao?”
“Đi Hoắc gia.”
“Được, tiểu thư.”
…
Tại công ty Hoắc thị, Hoắc Tịch vừa mới họp xong, lúc đi ra sắc mặt không được tốt cho lắm.
Ánh mắt của hắn luôn xoi mói, lần mở họp nào mà các phương án được đưa ra không đạt tiêu chuẩn của hắn là lần đấy Hoắc Tịch đều nén đầy lửa giận.
Trợ lý Lạc đi phía sau hắn thông báo: “Hoắc tổng, hôm nay ngài không còn việc gì nữa.” Mỗi buổi chiều cuối tuần, Hoắc Tịch đều không sắp xếp công việc, đây là thời gian nghỉ ngơi riêng tư của hắn.
Hoắc Tịch kéo cà vạt xuống ném lên ghế: “Lạc Sâm, đặt giúp tôi một phần bánh ngọt.” Trợ lý Lạc vừa nghe liền biết Hoắc tổng đặt cho mẹ của hắn, hương vị vẫn như cũ.
Chiều nay Hoắc Tịch tan làm sớm và tự lái xe về nhà. Quãng đường từ công ty về đến nhà hắn khoảng 1 giờ đồng hồ. Về đến nhà, ngay lập tức có người hầu đậu xe cho hắn.
Hoắc Tịch đưa bánh ngọt cho dì giúp việc trong nhà: “Dọn bánh ra bàn đi.”
Dì Triệu nhìn thoáng qua, cười nói: “Thiếu gia và Nguyễn tiểu thư thật đúng là tâm linh tương thông, bánh ngọt mua cho phu nhân cũng giống nhau. Phu nhân nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Hoắc Tịch nhíu mày: “Nguyễn Ly Kiều tới?”