Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Ashley
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Hoắc Tịch chạy xong thì trở về ăn sáng, Nguyễn Tiểu Ly sau vài phút thay quần áo mới vác đôi mắt ngái ngủ xuống lầu.
Nguyễn Tiểu Ly không nói một tiếng nào, trực tiếp ngồi xuống ăn cơm. Dậy sớm làm cô không có tinh thần, càng không muốn nói chuyện.
“Tiểu Ác, sau này ngươi có thể cho ta thân phận trưởng bối được không, ví dụ như sư thúc ở thế giới Nguyễn Ly vậy đó.”
Tiểu Ác: “Lí do?”
“Bởi vì có thể ngủ nướng.”
Làm trưởng bối thật sự rất tốt đó, muốn ngủ bao nhiêu thì ngủ bấy nhiêu.
Tiểu Ác: “Cô cút đi.”
Đúng là một ký chủ lười biếng mà.
Trong lúc đó, Hoắc Tịch luôn vô thức nhìn người phụ nữ đối diện, hắn nhíu mày nói: “Mỗi ngày cô đều sát giờ ăn mới dậy sao?”
Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu: “Ừ.”
“Ngày mai bắt đầu theo tôi chạy bộ.”
Sáng sớm đã không có tinh thần, vậy thì chạy bộ rèn luyện một chút, tinh thần nhất định sẽ hăng hái lên.
Đối với một người không thích vận động mà nói, những lời này quả thực trí mạng, Nguyễn Tiểu Ly nhíu mày: “Em không muốn.”
Hoắc Tịch mặc kệ lời cô nói: “Buổi sáng ngày mai tôi sẽ đánh thức cô.”
“Em không dậy nổi đâu, anh đừng gọi em.” Nguyễn Tiểu Ly có hơi buồn bực gặm sandwich.
“Không dậy nổi cũng phải dậy.”
Bắt một người chỉ thích ngủ không thích vận động phải dậy sớm chạy bộ, Nguyễn Tiểu Ly tỏ thái độ bực bội: “Hoắc Tịch, anh quan tâm em làm gì? Không phải bình thường anh rất ghét em theo đuôi à? Sao bây giờ lại muốn em cùng anh chạy bộ buổi sáng chứ?”
Hoắc Tịch câm nín, sau đó nhanh chóng nói: “Tôi thấy cô mới buổi sáng đã không có tinh thần, sợ cô làm ảnh hưởng đến công việc. Làm nhân viên của tôi thì sáng nào cũng phải tràn đầy năng lượng.”
“Vừa mới thức dậy ai mà có tinh thần được chứ? Em đảm bảo với anh khi tới công ty em sẽ tỉnh táo, tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến công việc, cho nên anh đừng gọi em dậy.”
Hoắc Tịch ăn xong bữa sáng và uống một hớp trà, nói đều đều: “Mỗi ngày tôi đều sẽ đánh thức cô, nếu muốn không bị gọi thì cô có thể về nhà của mình.”
Hoắc Tịch liếc nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó cầm lấy áo khoác rồi đứng dậy đi ra gara.
Nguyễn Tiểu Ly tức giận, cô không muốn dậy sớm!
Tiểu Ác rất vui mừng khi thấy cảnh này. Không có cách nào khác, ai bảo ký chủ quá lười, cần phải có một người như vậy thúc ép cô!
Chạy bộ để có tinh thần, làm nhiệm vụ cũng sẽ tốt hơn.
Tiểu Ác: “Buông đồ ăn xuống, mau đuổi theo ra xe.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Từ chối.”
“Xóa sổ ~”
“…”
Nguyễn Tiểu Ly nhét từng miếng, từng miếng sandwich vào miệng cho đến khi hết sạch, sau đó vỗ vỗ tay, sải bước đi ra ngoài.
Tiểu Ác cười xấu xa: Để xem ta có thể trị được cô hay không.
Hoắc Tịch vừa mới lái xe ra khỏi gara đã bị Nguyễn Tiểu Ly ngăn cản.
Hoắc Tịch: “Cô muốn làm gì?”
Nguyễn Tiểu Ly: “Đi làm.”
Nguyễn Tiểu Ly mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.
“Nguyễn Ly Kiều, cô đi xe tôi nghiện rồi đúng không? Đi xuống!” Hoắc Tịch không thích có người ngồi xe của hắn. Hôm qua hắn đã nhịn rồi nhưng không nghĩ tới người phụ nữ này còn muốn đi chung xe với hắn mỗi ngày.
Nguyễn Tiểu Ly liếc mắt nhìn Hoắc Tịch, trên mặt mang theo nụ cười quyến rũ: “Ngồi xe của chồng chưa cưới thì có sao?”
Giọng điệu ấy vừa kiêu ngạo vừa đắc ý, sự tức giận của Hoắc Tịch lập tức tiêu tan, bỗng dưng hắn cảm thấy câu này nghe rất thuận tai, nhưng mặt hắn vẫn đen xì. Hoắc Tịch hừ lạnh một tiếng, sau đó lái xe đi.
Nhiệm vụ đi chung xe hôm nay đã thành công, Nguyễn Tiểu Ly ngồi ở trong xe ngủ bù một cách ngon lành.
Những ngày tiếp theo, Nguyễn Tiểu Ly và Hoắc Tịch đều cùng đi cùng về. Thời gian đầu, Hoắc Tịch rất cáu kỉnh nhưng đến bây giờ, hắn càng ngày càng bình tĩnh hơn. Thậm chí, hắn còn chờ Nguyễn Tiểu Ly lên xe, không cần cô chặn xe.
Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy có gì đó không đúng: “Tiểu Ác, không phải ngươi đã nói trong cốt truyện gốc bọn ta chỉ đi chung xe có mấy ngày, sau đó Hoắc Tịch rất tức giận rồi sắp xếp cho ta một tài xế riêng sao?
Tại sao đến bây giờ hắn vẫn chưa có ý định tìm cho ta tài xế riêng, còn rất tự giác chờ ta lên xe vậy?”
Chuyện này có chỗ không đúng.
Tiểu Ác bình tĩnh: “Không sao đâu, chúng ta không cần quan tâm, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ đi chung xe là xong. Cốt truyện xuất hiện một chút sai lệch là chuyện bình thường, dù sao cô cũng không phải là nguyên chủ.”