Vân Yến ngồi yên trên giường một hồi lâu cũng không có gì xảy ra, cô quyết định chạy ra khỏi phòng nhìn một chút nhưng vừa bước chân xuống đất đã bị 000 cản lại.
"Ký chủ bình tĩnh lại một chút, chúng ta ăn chocolate trước, có chuyện gì để mai tính đi." 000 dỗ dành cô.
"Tại sao ta phải bình tĩnh? Bây giờ ta vẫn đang rất bình tĩnh mà." Vân Yến mỉm cười, tay xắn hai tay áo lên, nhìn cực kì hổ báo.
000: "..." Không, cô không hề bình tĩnh!
"Ký chủ, thật sự không có ai ngoài đó đâu!" Mà có thì cô cũng không nên ra khỏi phòng đâu!
Nghe vậy, động tác mở cửa phòng của Vân Yến liền ngưng lại, âm thanh có chút mỏng manh: "Tại sao ngươi biết ta bị áp chế sức mạnh?"
"Áp chế sức mạnh gì cơ?" 000 đột nhiên bị hỏi câu này, liền thắc mắc hỏi lại.
"Không có gì." Vân Yến lạnh nhạt đáp.
000: "..." Cảm thấy ký chủ mỗi ngày lại càng khó chơi thêm!
Thiết lập sáng nắng chiều mưa của cô nó thật sự không chơi nổi đâu.
Rõ ràng là một câu nói bình thường, cô cũng biết rằng chúng nó biết cô bị áp chế sức mạnh.
Vân Yến bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, lấy từ tủ đồ của nguyên chủ ra một thùng chocolate ăn dưỡng sức.
Thật ra thì nguyên chủ cũng là một người yêu chocolate như Vân Yến, thế nên trước khi lên con tàu này, nguyên chủ đã mua rất nhiều.
Vân Yến tất nhiên cảm thấy hài lòng, vui vẻ ăn chocolate.
Thế là cô gái nào đó cả đêm không ngủ, chỉ chăm chú ăn chocolate với lí do là để bổ máu, bổ sức, bổ cho cả nhan sắc.
Ngày hôm sau mới sáng sớm đã có người đến gõ cửa tìm cô.
Vân Yến chậm rì rì ra mở cửa, vác khuôn mặt cục súc vì bị quấy rầy của mình ra cho người đối diện mình xem.
Người đối diện là một cô gái thấp hơn Vân Yến một tẹo, tóc đen mắt nâu, là một cô gái thanh tú dễ nhìn.
Mắt Vân Yến hơi lóe, bạn thân của nguyên chủ mới sáng sớm đã tìm cô...!
Là thiếu đánh phải không?
Mới chỉ có sáu giờ sáng thôi đó!
Cô vẫn còn hai thanh chocolate chưa ăn xong nữa!
"A Sương, tối hôm qua cậu ngủ không ngon à?" Trương Phi lo lắng hỏi cô.
"Ừm, tối qua hơi khó ngủ tí." Vân Yến rất tinh mắt phát hiện ra dấu vết bị cắn trên cổ cô bạn thân Trương Phi đang mờ dần.
"Hôm qua cậu bị con gì cắn à?" Cô mỉm cười thân thiện, tay cố ý chạm vào cổ của Trương Phi.
Trương Phi dường như giật mình trước lời nói của Vân Yến, theo phản xạ mà gạt phang bàn tay cô ra, ánh mắt có chút hốt hoảng: "Chắc là muỗi đó, cậu không cần quan tâm đâu."
"Ồ, muỗi cắn sâu thật đó, có cần tớ tặng câu chai thuốc diệt muỗi không?" Vân Yến híp mắt.
Muỗi biến dị hay gì mà cắn mạnh vậy?
Khoảng cách giữa hai lỗ khoảng ba centimet, chắc là do một huyết tộc trưởng thành cắn.
Mà huyết tộc thường nữ thường cắn một lần, phần lớn các huyết tộc nam đều thích cắn nhiều lần để đánh giấu chủ quyền.
Vân Yến chầm chậm ghé sát người Trương Phi thêm một chút.
Còn cái mùi này, chắc là mùi của rượu.
Rượu?
Huyết tộc thích uống rượu rất ít.
Âm thanh của Trương Phi vang lên, phá tan suy nghĩ trong đầu Vân Yến.
"Không cần đâu, thật sự không cần." Trương Phi liên tục lắc đầu, sau đó liền lảng sang chuyện khác, "Cậu mau chóng chuẩn bị đi, tớ đi gọi Hương Khê rồi chúng ta cùng nhau đi ăn sáng luôn."
Sau đó Trương Phi liền chạy đi mất, không để cho Vân Yến hỏi thêm câu nào.
"Hệ thống, mi thấy cô bạn này của nguyên chủ thế nào?" Vân Yến lui vào phòng, khóa chặt cửa lại để chắc chắn không con dơi nào làm phiền.
"Xinh xắn?" 000 nghĩ ngợi một hồi rồi trả lời.
"Đầu óc hạn hẹp." Vân Yến trợn mắt, "Thấy cái dấu cắn ở cổ cô ta không? Nếu như cô ta là người bình thường thì sau khi bị cắn, mấy con dơi kia sẽ bôi thuốc làm cho vết thương biến mất."
Vân Yến nói thêm, "Hôm qua ngoài nguyên chủ thì còn ai chạy về phòng không? Không hề có!"
000 gật gù, đúng là vậy thật.
"Ký chủ, cô nên cẩn thận, vị diện này chỉ là vị diện trung cấp, áp chế sức mạnh của cô rất nhiều nên cô hãy dẹp đi cái suy nghĩ xông thẳng vào ổ của huyết tộc đi." 000 ôn tồn khuyên bảo như mấy cụ già.
Vân Yến: "..." Ha hả.
Sau một hồi đấu tranh của con tim và lý trí, cô quyết định bỏ chocolate vào hai bên túi áo đi ra ngoài quan sát trước địa hình.
Du thuyền này thật sự rất đẹp, rất sang chảnh, khó ai mà nghĩ được đây chỉ là một cái trại chăn nuôi người.
Nơi nào cũng rất chanh sả, không những thế còn có rất nhiều chocolate miễn phí.
Nền sảnh có trải thảm lông cực kì êm ái.
Vân Yến đi một hồi lâu, rốt cuộc cũng tìm ra khu ăn uống.
Khu ăn uống khá rộng, chi chít người ngồi, tiếng cười vui rộn vang khắp dù chỉ mới sáu giờ hơn.
"A Sương! Tụi tớ ở đây!" Hương Khê không biết từ đâu chạy đến bên cạnh cô, thân thiết ôm cánh tay cô.
Trương Phi đi phía sau Hương Khê, nhận thấy ánh mắt mang cảm xúc không rõ của Vân Yến đang hướng đến mình, cô ta mau chóng lảng tránh ánh mắt đó.
Da gà của Trương Phi đột nhiên nổi lên, một cảm giác lạnh lẽo xuất hiện ở cổ.
"Tiểu Phi, cậu lạnh sao?" Vân Yến rất có thiện ý xoa cổ giúp Trương Phi.
"K...Không có." Trương Phi hoàn hồn né sang một bên, rụt cổ không dám nói to.
Hương Khê tròn mắt nhìn hai cô bạn của mình, cảm thấy không khí cuộc trò chuyện bây giờ có chút không ổn liền mau chóng chạy ra hòa giải.
"Chúng ta vào bàn ngồi đi, tớ và Tiểu Phi đã chọn được bàn có góc độ rất đẹp đó A Sương." Hương Khê kéo tay Vân Yến cùng Trương Phi đi.
Vân Yến bị Hương Khê đẩy ngồi vào bàn, đành chấp nhận việc mình phải ngồi giữa hai người bạn thân này.
"Mình đi gọi món, các cậu ăn gì?" Hương Khê mỉm cười tươi tắn, chủ động nói chuyện.
"Tớ ăn canh gà nấm, cháo gan heo đậu xanh và nước ép củ cải đường nha." Trương Phi lên tiếng.
Vân Yến nhướng mày bất ngờ, tay đặt lên tay của Trương Phi một cách đầy quan tâm: "Tiểu Phi, cậu thiếu máu hả? Tại sao ăn mấy món này thế, cậu thích ăn mấy món chua cay cơ mà?"
"Chỉ là tớ đột nhiên thèm mấy món này thôi A Sương, không có gì đâu." Trương Phi lắc đầu, gượng gạo nở nụ cười, tay còn rụt ra khỏi tay của Vân Yến.
Hương Khê gật gù ghi nhớ rõ mấy món này, sau đó lại nhìn qua Vân Yến.
"A Sương, cậu ăn gì?"
"Món gì có chocolate là được." Vân Yến rất thoải mái đáp.
"Sáng mà ăn đồ ngọt không tốt đâu." Hương Khê nhíu mày.
"Không cần lo cho mình." Vân Yến mỉm cười.
Nghe Vân Yến nói thế, Hương Khê có khuyên cách mấy cô cũng chả nghe, Hương Khê đành đi gọi món.
Vân Yến vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi khiến cho cảm giác rùng rợn của Trương Phi ngày một tăng.
Một tên, hai tên...!ba mươi tên huyết tộc đang hiện diện ở khu vực ăn uống này.
Mà trong đó có hai tên đang để ý đến Trương Phi rất nhiều.
Đúng như cô nghĩ, cô bạn thân này rất là không bình thường.
Có lẽ là bị biến đổi thành huyết tộc giống bọn họ? Cũng có thể là trọng sinh, mà cũng có thể là nhiệm vụ giả.
Vân Yến suy diễn ra rất nhiều nguyên nhân khác nhau, cho đến khi Trương Phi đột nhiên lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.
"A Sương, buổi tiệc hôm qua thật là vui nhỉ?"
"Ừm, rất vui, còn có rất nhiều trò chơi thú vị." Vân Yến cười càng sâu, cô bạn này đang thăm dò cô.
Hôm qua ở sảnh chính, mấy con dơi kia có tổ chức tiệc tùng, phần lớn du khách đều tham gia, chỉ có một số ít ở trong phòng.
Bọn chúng hình như đã dùng thuốc gì đó lên mọi người trên thuyền khiến cho không một ai cảm thấy có chuyện kì lạ xảy ra trên cơ thể mình.
Mỗi ngày lại ăn nhiều thêm một chút từ lúc nào không hay.
Mà nguyên chủ và hai cô bạn này đều đi đến buổi tiệc đó.
Khuôn mặt Trương Phi có vài phần mất mát, ánh mắt chứa đầy sự nghi hoặc.
"A Sương, cậu thật sự không thấy có gì đó kì lạ à?" Trương Phi khẩn trương hỏi.
Vân Yến bĩu môi: "Có gì mà kì lạ đâu? Tiểu Phi, cậu bị ốm rồi hả?"
"Thật sự không có gì sao..." Trương Phi nắm chặt lấy cánh tay của cô, gặng hỏi.
"Hửm...!Ý cậu là dơi hả? Ở phòng mình đúng là có vài con dơi, tại sao cậu biết được?" Vân Yến xoa cằm.
"A, không có gì đâu." Trương Phi như nhận ra việc gì mau chóng lắc đầu, buông bàn tay đang nắm chặt cánh tay cô ra.
Hương Khê đã sớm gọi món xong, mau chóng chạy về bàn.
"Các cậu cãi nhau à? Tại sao sáng giờ cứ im im mãi thế?" Hương Khê không chịu được sự im lặng này liền lên tiếng.
Vân Yến không nói gì, chỉ lẳng lặng nở nụ cười.
Trương Phi như đang hoảng sợ, cũng không dám nói gì.
"Các cậu thật là!" Hương Khê khoanh hai tay lại, bĩu môi, giọng nói đầy tức giận.