Tư Mã Ý và Hạ Viễn im lặng một hồi, cho đến khi Hạ Viễn đột ngột lên tiếng, sự im lặng này mới bị phá vỡ.
"T đại nhân, về chuyện của con chuột nhắt tập làm thợ săn đấy, ngài định xử lý như thế nào?" Hạ Viễn thong dong hỏi.
"Chuột nhắt?" Tư Mã Ý nghe đến hai từ này liền cười khẩy, ánh mắt nhìn Hạ Viễn lại càng thêm phần khinh thường, "Chuột nhắt mà biết cắn chết người thì có còn là chuột nhắt không?"
Hạ Viễn chỉ định châm chọc Vân Yến, không ngờ lại bị Tư Mã Ý châm chọc lại, mặt bắt đầu nóng ran lên vì xấu hổ.
Làm sao hắn có thể quên được là vị T này rất khinh người nhỉ?
Đáng lẽ hắn phải nhớ đến việc này trước khi nói chuyện cùng với vị này chứ!
"T đại nhân, là tôi lỡ lời rồi, thật xin lỗi." Hạ Viễn cẩn trọng mở lời, nụ cười hối lỗi mang chút ý nịnh nọt treo bên môi.
"Giờ ngươi mới biết bản thân mình lỡ lời à? Ta còn tưởng người như ngươi không xem ai ra gì đâu đấy." Tư Mã Ý cười lạnh, hàn ý từ mắt ngày càng rõ ràng.
Hạ Viễn vậy mà lại không quá hoảng sợ như Tư Mã Ý nghĩ, chỉ lẳng lặng cúi đầu nhìn mặt đất, sau đó lại nhìn mũi chân.
"Câu hỏi lúc nãy, ngươi vẫn chưa trả lời ta." Tư Mã Ý nghiêng đầu nhìn Hạ Viễn.
Hạ Viễn hơi mỉm cười, con ngươi dần đỏ lên, răng nanh ở miệng dần nhô lên rõ ràng.
Tên T này rõ ràng là đã cho người mai phục cả thuyền, mọi chuyện từ nhỏ đến lớn trên thuyền hắn đều rõ như nắm trong lòng bàn tay, nhưng lại cứ thích giả vờ rằng bản thân chưa biết gì.
Hắn và anh trai hắn y hệt nhau, bảo sao lần đó vô số huyết tộc thuần chủng lại kết bè kết phái để giết anh trai hắn.
Kiêu ngạo như vậy, hy vọng con chuột nhắt tập làm thợ săn kia sẽ đấm cho hắn một vố thật đau
"Ngươi bị câm rồi à Hạ đại thiếu gia? Hay là người vốn không hiểu lời mà ta nói?" Tư Mã Ý có chút không kiên nhẫn, âm thanh trầm trầm vang khắp không gian đen tối này.
Hạ Viễn rũ mắt, thu lại nụ cười chế giễu trên môi của mình lại, nhẹ giọng đáp: "Đúng là vậy, Hạ Duật em trai của tôi đã chết, còn Hạ Đông quả thật là đã bất tỉnh cho đến giờ vẫn chưa tỉnh dậy cho dù tôi đã dùng rất nhiều thứ đồ quý lên người em ấy, thưa ngài."
Tư Mã Ý híp mắt nhìn Hạ Viễn, đột nhiên lại thấy buồn cười.
Em trai của mình chết, vậy mà tên này lại không thể hiện chút gì là dằn vặt, là đau khổ, ngược lại giọng nói lại có chút hả hê.
Anh trai, anh nhìn kìa, có phải là trông bọn người Hạ gia như đám hề hay không?
Không những thế mà còn là những kẻ tiểu nhân mà, cả gia tộc Hạ gia đều là mấy kẻ tiểu nhân bẩn thỉu.
Đứa con cả tằng tịu với vị hôn thê của em trai mình.
Đứa con thứ hai thì yêu đương với đứa con riêng bán huyết của cha nó, thậm chí là lập khế ước huyết nô.
Đứa con ba thì ham mê mỹ sắc, việc gì cũng làm không được, chỉ giỏi nhất một việc chính là đem về một đống rắc rối cho Hạ gia.
Ôi ông lão họ Hạ, năm ấy ông giết anh trai tôi, năm nay lại có người giết chết đứa con trai của ông, có phải là quả báo đến với ông quá trễ hay không?
Đáng lẽ, quả báo phải sớm đến với ông từ năm đó...!
Ánh mắt Tư Mã Ý trầm lại một lúc, sau đó vẻ mặt lại bình thường trở lại.
Tư Mã Ý đến gần Hạ Viễn, không nhanh không chậm ghé vào tai hắn thì thầm, "Hạ đại thiếu gia, hy vọng ngươi nhớ kỹ, ngươi đang ở trên con tàu VamPi của ta, đừng có giở mấy trò mèo vờn chuột, ta đều biết hết đó, tất cả ta đều rõ cả."
"T đại nhân, ngài thật sự đánh giá tôi cao quá rồi, tôi chẳng qua chỉ là một thiếu gia trong một gia tộc nhỏ " Hạ Viễn khiêm tốn nói.
"Vậy à?" Tư Mã Ý chỉ vỏn vẹn đáp lại hai từ rồi biến mất.
Không gian tối đen trở lại là khu vực ồn ào lúc trước, mấy huyết tộc kia vẫn đang rất hăng say xì xầm trò chuyện về thợ săn, duy chỉ có Hạ Viễn và Tư Mã Ý là khác hẳn, hai người nhìn nhau thanh thản đến kì lạ.
Cửa một lần nữa lại bị mở ra, một huyết tộc bảo vệ xông vào, khuôn mặt cực kì hốt hoảng, cả ngươi hơi tơi tả, giống như vừa trải qua một cuộc thi chạy marathon.
"T đại nhân!" Huyết tộc bảo vệ kêu to.
Tư Mã Ý nhàn nhạt đưa mắt nhìn huyết tộc đó, lãnh đạm đáp, "Chuyện gì?"
"Ngài ấy, vương đã thức dậy, không những thức dậy mà còn biến mất rồi! Chúng tôi đã điều động toàn bộ người đi tìm nhưng không thấy!" Huyết tộc bảo vệ dù lo lắng nhưng câu nói vẫn rất rõ ràng rành mạch, không bị vấp nhiều
"Vương?" Tư Mã Ý lập tức đứng dậy, hai mắt sáng lên như đèn pha nhìn chăm chăm vào huyết tộc bảo vệ, tay chỉ vào hắn "Ngươi mau đưa ta đến nơi cuối cùng mà ngươi còn nhìn thấy Vương."
Huyết tộc bảo vệ cùng Tư Mã Ý lập tức rời đi, không để tâm gì đến bọn huyết tộc ở trong phòng cũng như Hạ Viễn.
Bọn huyết tộc kia dù hơi thắc mắc nhưng vì nghĩ đến đó là chuyện của Tư Mã Ý, bọn họ thật sự không dám hỏi nhiều, chỉ im lặng một chút rồi tiếp tục xì xầm trò chuyện.
Ánh mắt của Hạ Viễn hơi lóe lên, chăm chú nhìn bóng dáng của Tư Mã Ý xa dần.
Vương?
Vương rốt cuộc là kẻ nào mà lại có thể khiến T đại nhân có biểu hiện như thế?
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Vân Yến sau khi ngủ gần tám tiếng thì mới tỉnh dậy, bộ dạng của cô lúc này trông cực kì quyến rũ?
À không, đúng hơn là rất gợi tình.
Hệ thống tấm tắc.
Mái tóc đen láy tùy ý xõa tung, khuôn mặt vẫn còn hơi ngái ngủ, bộ quần áo ngủ trên người cô mặc dù là quần áo rấtbình thường nhưng khi cô mặc lên, nó lại như một bộ quần áo cao cấp của nhãn hiệu nổi tiếng nào đó.
Nhận ra con rùa nhỏ còn ngủ bên cạnh mình, Vân Yến chỉ hơi hơi hé miệng định nói gì đó rồi lại ngậm miệng lại.
Đôi mắt cô mang theo tà khí và sự lạnh nhạt nhìn thẳng vào người đang đứng ở trong góc kia.
"Dơi con? Làm thế nào mà ngươi lại có thể vào được đây?" Vân Yến trầm giọng hỏi, khuôn mặt cực kì hung hăng.
"Nếu từ đầu ngươi chịu ôm ta thì bây giờ ta đã không đeo bám ngươi rồi." Nguyệt Dực bĩu môi nói nhỏ, trông cực kì đáng yêu.
Vân Yến cười lạnh,"Đừng tưởng nói nhỏ như vậy là ta không nghe."
"Thì bây giờ ta đã là người của ngươi rồi mà con người! Vì thế nên ta nói nhỏ thì ngươi nhất định cũng sẽ nghe thấy thôi." Nguyệt Dực tùy ý nói, nở nụ cười tươi tắn hơn vườn hoa mùa xuân.
"Ta không nghĩ là sẽ nuôi một con dơi thối và ngu ngốc như nhà ngươi đâu, mau trở về nhà của mình đi dơi con." Vân Yến cụp mắt, tay làm động tác đuổi người, "Cửa ở đó, biến đi trước khi ta rời khỏi giường."
Nguyệt Dực nghe vậy liềm dậm chân tại chỗ thật mạnh, khiến cho sàn nhà suýt nữa là đổ sập.
Không những thế mà nó còn ấm ức hỏi, "Ngươi không phải là không định chịu trách nhiệm với ta đó chứ!"
Vân Yến hơi mỉm cười, thẳng thắn nói ra ý định của mình, "Vậy nếu như ta nói cho cả thuyền này biết tên của ngươi thì ta sẽ không chịu trách nhiệm với ngươi nữa, ngược lại là bọn họ chịu trách nhiệm với ngươi đúng không?"
"Không được! Ngươi không thể làm vậy!"
Nguyệt Dực nghe vậy liền la lên một tiếng thật to khiến cho Vân Yến hơi giật mình, nhìn thấy cô tuyệt tình như vậy, hốc mắt của Nguyệt Dực bỗng dưng đỏ lên, vài tiếng sụt sịt bắt đầu phát ra từ mũi.
Vân Yến: "..." Con dơi...!à không.
Con bánh bèo thứ hai xuất hiện rồi à?