Xuyên Nhanh, Ký Chủ Không Tầm Thường

Chương 202: 202: Xin Chào Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cô! 2





Trông cô dễ chọc lắm sao?
Vân Yến cười nửa miệng, lên xe cô còn suýt nữa là té ngửa về phía sau.


Ha hả.


Ha hả.


Ha hả.


Được rồi, chờ bà đây tìm ra được người đứng sau mọi chuyện đi, lúc đó kẻ đó chắc chắn sẽ sống không bằng chết.


Vương Âm ở phía trước lái xe cảm thấy phía sau lưng mình có chút lành lạnh, hắn nhìn người phía sau qua kính chiếu hậu, vừa nhìn thấy Vương Âm liền sợ run người.


Khuôn mặt thiếu nữ không có một độ ấm nào, khóe môi cong lên đầy ác cảm, đôi mắt đen thẳm như mực nhìn không ra cô đang nghĩ gì.


Đây là lần đầu tiên mà Vương Âm cảm thấy Liên Tích yên lặng đến đáng sợ như vậy, hắn quyết định lên tiếng để phá tan bầu không khí âm u lạnh lẽo này.


"Nè...!Liên Tích."
"Có chuyện gì?" Vân Yến không mặn không nhạt đáp.


"Hôm sau là bữa tiệc chào mừng cậu về nước đúng không? Hình như Vương Thừa Vũ cũng đến đó..."
Nói đến đây Vương Âm liền cẩn thận nhìn sắc mặt của Vân Yến, cô vậy mà không biểu hiện chút cảm xúc gì, cơ mặt như bị đông cứng lại, không dịch chuyển một chút nào.


Vương Thừa Vũ là...!
Thằng thiểu năng nào vậy?
Vân Yến động não một lúc, xem thử trong ký ức của nguyên chủ có người nào tên này hay không.


À nhỉ, Vương Thừa Vũ chính là mối tình đầu của nguyên chủ năm mười sáu tuổi.


Kể ra thì cũng dài, nguyên chủ và Vương Thừa Vũ tình cờ quen nhau trong một buổi tiệc sinh nhật của ai đó, vì gia đình cả hai đều thuộc loại khá giả, có danh tiếng trong nước vì thế nên cả hai mới có cơ hội gặp gỡ.



Sau đó cả hai liền phát hiện rằng mình học chung trường cấp ba với người kia, thế là dần dần tìm hiểu nhau, chậm chậm từ thích thích thành yêu yêu rồi chia tay.


Khi cả hai đang trong giai đoạn tình cảm nồng nhiệt nhất thì cũng là lúc nguyên chủ mười tám tuổi.


Đứng giữa sự nghiệp và tình yêu, một cô gái như nguyên chủ đã quyết định bỏ tình yêu qua một bên, nói lời chia tay chưa trọn vẹn với Vương Thừa Vũ, sau đó rời khỏi nước.


Lời chia tay chưa trọn vẹn là vì khi nguyên chủ hẹn Vương Thừa Vũ ra ngoài để nói lời chia tay thì gia đình hắn lại xảy ra chuyện.


Ngày nguyên chủ lên máy bay, khi máy bay đã cất cánh, vừa lúc đó Vương Thừa Vũ đã chạy đến sân bay, nhưng cuối cùng cũng chỉ thấy được cái bóng của chiếc máy bay mang theo người hắn yêu cùng bao kỉ niệm ra đi.


Quao, chuyện ngôn tình cẩu huyết nha.


Ủa rồi hai đứa chia tay làm gì khi có thể yêu xa?
Sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp à?
Vân Yến nheo mắt, nếu người ta thật sự muốn, người ta sẽ cố gắng, còn nếu không người ta sẽ tìm lí do để bao biện.


Đơn giản mà nói, nguyên chủ nhát gan, sợ bị cắm sừng bởi điều kiện của Vương Thừa Vũ không những tốt mà hắn còn rất đẹp trai, cao ráo, tuấn mỹ, là gu của rất nhiều cô gái.


Còn về Vương Thừa Vũ thì cô chả biết, dính vào tình yêu đều là kẻ ngu mà, làm sao cô hiểu kẻ ngu được.


000: "..." ha hả.


"Vương Thừa Vũ đến thì liên quan gì đến tôi, chúng tôi đã kết thúc kể từ ngày hôm đó rồi." Ánh mắt Vân Yến nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng về phía xa xăm.


Vương Âm bỗng nhiên cảm thấy xúc động, Liên Tích chắc chắn là vẫn còn tình cảm với Vương Thừa Vũ nên ánh mắt mới nhìn đau thương như thế.


Vân Yến thở dài, bụng có chút đói rồi, đường về nhà coi bộ hơi xa.



Tiện nói, Vương Thừa Vũ là anh trai sinh đôi của Vương Âm, nhưng hai người lại không giống nhau gì cả, vì một số lý do mà từ khi sinh ra Vương Âm và Vương Thừa Vũ đã tách nhau ra, một người sống cùng bố, một người sống cùng mẹ.


Hai anh em đến năm mười sáu tuổi mới gặp lại và nhận nhau là anh em, lúc nguyên chủ biết, cô ấy cũng rất bất ngờ, trái đất thật sự rất tròn, đi đâu cũng gặp người quen.


Vương Âm xúc động một hồi, chợt nhớ mình còn một chuyện chưa kể cho cô, lại là chuyện quan trọng nhất mà hân muốn nói.


Ấp úng một hồi, Vương Âm cũng không biết phải mở lời thế nào, đành lái xe chở Vân Yến về nhà trước rồi tính sau.


Chiếc Lamborghini màu đen đã sớm đậu trước Liên gia, quản gia nhìn thấy chiếc xe quen thuộc liền cho người ra tiếp đón.

Cửa vừa mở, thiếu nữ liền từ xe vọt ra rất nhanh, cả người thiếu nữ vẫn còn hơi ướt, tóc tai rối xù lên, làn da trắng nõn có vài vết đỏ cùng vết bằm tím không rõ nguyên nhân vì đâu mà có.


Chân cô vì đau đớn mà đi không vững, từng bước đi chậm chạp lại lề mề, chọc người đau lòng.


"Tiểu thư!"
"Tiểu thư bị thương!"
"Mau, mau kêu quản gia!"
"Tiểu thư cẩn thận một chút!..."
...!
Vân Yến nhíu nhíu mày, cô quên mất là nguyên chủ rất được mọi người trong gia đình yêu quý và cưng chiều nhưng lại không mắc bệnh công chúa, rất ngoan ngoãn hiền lành, lại khiến người thích lại càng thích.


Vả lại, Liên ba và Liên mẹ rất sủng nịnh Liên Tích.


Thế là Vân Yến bị đám người ở Liên gia cẩn thận từng li từng tí đưa vào nhà, còn Vương Âm họ đã sớm vứt ra sau đầu rồi.


Vương Âm muốn cười cũng không cười được, đành lủi thủi đi phía sau, tiện lóng ngóng xem Vân Yến có ổn không.


Bị đối xử như người tàn tật, Vân Yến cảm thấy bị tổn thương rất nhiều.



Rõ ràng là cô còn đi được, họ lại bỏ cô trên cáng y tế rồi bưng đi vào phòng, gọi bác sĩ riêng đến dù chỉ là vết thương ngoài da bình thường.


Lát nữa Liên ba mẹ về, mọi chuyện sẽ rối tung rối mù lên nữa cho mà coi.


Vân Yến xoa xoa mi tâm, cảm thấy quá hoài nghi nhân sinh.


"Liên tiểu thư, đừng nhúc nhích, chúng tôi còn chưa băng bó xong." Bác sĩ riêng của Liên gia nghiêm túc nói, giọng nói mang theo ý quở trách lại ẩn ẩn ý sủng nịnh.


Vân Yến cười trừ, lại ngồi im không động đậy để đám bác sĩ này làm gì thì làm.


Dù sao bọn họ cũng sắp băng bó hết người cô rồi, động đậy một chút cũng khó khăn.


Từng anh mắt thương khóc, yêu quý, đau lòng, nhớ mong của mọi người đều bắn thẳng vào người Vân Yến khiến cô không dám làm gì.


Lỡ cô không cẩn thận nhíu mày một cái, bọn họ lại nghĩ cô bị bệnh gì nữa thì khổ.


______
Liên ba mẹ hiện vẫn đang ở nước S để đàm phán một đơn hàng, nhưng khi nghe tin con gái rượu của mình bị thương rất nghiêm trọng, hai người họ liền bỏ của chạy đi.


Đối với họ, tiền bạc lại không đáng giá bằng gia đình.


Nhưng dù có muốn về nhanh cỡ nào chăng nữa, muốn từ nước S về nước N thì phải tốn năm tiếng.


Trong suốt năm tiếng trên chiếc trực thăng riêng của Liên gia, Liên phu nhân đã khóc không còn nước mắt, Liên lão gia thì ân cần an ủi chăm sóc cho Liên phu nhân.


Liên lão gia và Liên phu nhân kết hôn chính là vì tình yêu, không như những gia tộc khác, Liên gia không đề cao hôn nhân chính trị mà ngược lại rất ghét những cuộc hôn nhân như vậy
Cũng phải kể đến ngày trước, Liên gia còn hưng thịnh hơn bây giờ nhưng vì một cuộc hôn nhân chính trị đó mà Liên lão tổ đã không thể cưới con gái mình yêu, vì căm phẫn cha mẹ, ông ta phá banh Liên gia, khiến Liên gia trong một đêm liền trở thành một đám ăn xin rồi trốn đi mất tăm.


Kể từ đó Liên gia không dám có thêm một cuộc hôn nhân chính trị nào, họ thà ăn chắc mặc bền còn hơn vì tham lam mà bỏ đi thành tựu của mấy đời Liên gia.


Vì thế mà nguyên chủ mới mạnh mẽ, hòa đồng thân thiện như vậy, tất cả là nhờ tình yêu của cha mẹ và sự quan tâm cưng chiều của hai người họ với cô ấy.


Năm tiếng nói nhanh mà chậm, nói chậm mà nhanh, chẳng mấy chốc trực thăng đã đáp xuống sân bay riêng của Liên gia.


Không chút lề mề, vợ chồng Liên gia bỏ qua hành lí, ngồi thẳng lên xe đi về Liên gia.


"Liên phu nhân, Liên lão gia..." Tài xế còn chưa kịp chào vợ chồng họ, Liên lão gia đã hối tài xế chạy đi.


Chiếc xe Rolls-Royce Sweptail chạy tăn tăn trên đường khiến người ta phải ngoái nhìn vì giá trị của nó, ngoài ra...!còn vì tốc độ của nó nữa.


______
Vân Yến còn đang bận uống thuốc, cửa phòng đã bị mở toang ra, hai vợ chồng nhà Liên gia chạy đến ôm cô vào lòng, nước mắt nước mũi tùm lum.


Vân Yến cứng đờ cả người, thuốc đắng còn chưa kịp nuốt đã đọng nơi cổ họng, vô cùng khó chịu.


"Bố mẹ, con không sao, chỉ có vài vết thương nhỏ mà thôi." Cô nuốt nhanh thuốc xuống, cười gượng, tay vỗ về hai người.


"Vài vết thương nhỏ của con đây à? Băng bó hết cả người mà vài vết thương nhỏ à!" Liên phu nhân vừa tức giận vừa thương con gái vô cùng, âm thanh không có ý gì là trách móc cô.


Liên lão gia xoa xoa mặt cô, "Nếu biết con về nước gặp nhiều chuyện xúi quẩy như thế này, ta đã nhốt con ở nước Pháp luôn cho rồi."
Vân Yến mỉm cười đáp lại hai vợ chồng Liên gia.


Nếu nhốt nguyên chủ ở nước Pháp, cô ấy sẽ chết sớm hơn nữa.


"Bé cưng, hôm nay con té đến ngu rồi sao?" Liên phu nhân cảm thấy hơi lo lắng cho cô, tại sao từ đầu đến giờ cô toàn cười không vậy?
Liên lão gia nghe vậy thì mới để ý, cũng cảm thấy hôm nay cô vô cùng lạ.


Vân Yến không đáp lại vấn đề này, giọng nói êm mỏng vang lên, nhưng là cả phòng đều nghe thấy.


"Bố mẹ, Liên Kỳ là ai? Tại sao cô ta lại sống trong nhà mình? Tại sao cô ta lại có tên trong hộ khẩu của nhà mình?"
Từng lời chất vấn như lưỡi dao sắc bén phát ra từ miệng của cô đâm thẳng vào lòng của vợ chồng Liên gia.


Vân Yến cong môi.


Liên Kỳ.


Con nhỏ này rốt cuộc từ đâu chui ra đây?




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.