Xuyên Nhanh, Ký Chủ Không Tầm Thường

Chương 223: 223: Xin Chào Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cô! 20





Sáng sớm tinh mơ khi mắt còn chưa mở lên Vân Yến đã bị kéo đi xuống sảnh chính Liên gia, vì cơn buồn ngủ quá dai dẳng nên cô cũng không có mở mắt, kiên trì nhắm chặt hai mặt lại.


"Tiểu thư, tiểu thư..." Chị Tươi vừa cười trừ với Liên Kỳ ngồi đối diện lại ân cần lay nhẹ người Vân Yến.


Bị kích thích, Vân Yến lập tức chụp tay của chị Tươi rồi nhanh chóng ném ra.


"Nữ nhân, đừng chơi đùa với lửa."
Vì vừa tỉnh dậy nên giọng Vân Yến hơi khàn khàn, gợi cảm vô cùng.


Chị Tươi/ Liên Kỳ: "..."
Thật ra chị Tươi vốn không định kêu Vân Yến dậy bởi vì hôm qua cô vừa bị bắt cóc, tâm thái khẳng định không tốt.

Vì vậy chị Tươi nghĩ Vân Yến cần được nghỉ ngơi, nhưng vì Liên Kỳ giục giã quá nên chị mới đành lên phòng kéo Vân Yến xuống.


"Bây giờ là mấy giờ rồi?" Đùa đã đủ, Vân Yến xốc mi mắt hỏi chị Tươi.


"Năm giờ sáng thưa tiểu thư."
Nghe vậy Vân Yến liền trợn mắt, mày hơi nhướng, giọng nói ẩn ẩn chút không kiên nhẫn, "Mấy người bị rảnh rỗi sao? Tự dưng năm giờ sáng kêu tôi xuống đây?"
"Tiểu thư, hôm nay Liên Kỳ tiểu thư phải đi chọn váy cưới...!Đám cưới của Liên Kỳ tiểu thư và Vương thiếu gia đã được dời lại, một tuần sau sẽ tổ chức." Chị Tươi cẩn thận nói, vừa nói lại vừa xem sắc mặt của cô.


Thấy Vân Yến không có vẻ gì là đau lòng hay tức giận, chị Tươi cảm thấy hơi yên tâm.


Vì vốn thân thiết với nguyên chủ nên chuyện gì của nguyên chủ, chị Tươi đều biết, ngay cả chuyện của Vương Thừa Vũ.


Thật ra lúc mà nguyên chủ quyết định đi du học, chị Tươi là người đã khuyên cô ấy nói chuyện trực tiếp với Vương Thừa Vũ để giải quyết chuyện tình cảm.

Nhưng nguyên chủ lúc ấy không biết đã nghĩ gì mà kiên quyết không nói cho Vương Thừa Vũ biết mình sắp đi.



Sau này khi đã sắp đi thật rồi thì nguyên chủ mới hen gặp mặt Vương Thừa Vũ, tiếc là lúc ấy Vương gia gặp biến cố, kẻ thù bao quanh, Vương Thừa Vũ không thể tự tiện xuất hiện nêm cũng không đến.


Cho đến khi nguyên chủ bước chân lên máy bay cùng chị Tươi rồi, Vương Thừa Vũ mới chạy đến.

Lúc ấy chị Tươi rõ ràng là thấy hắn, nhưng vì không muốn chậm trễ nguyên chủ nên chị Tươi cũng không kể cho cô ấy.


Hiển nhiên chị Tươi luôn nghĩ trong lòng Vương Thừa Vũ luôn có Liên Tích, trong lòng Liên Tích thì luôn có Vương Thừa Vũ.


Nhưng sau khi về nước đối diện với hiện thực rằng Vương Thừa Vũ đã đính hôn với Liên Kỳ, cô con gái nuôi của Liên gia, chị Tươi thật sự đã chấn động một hồi lâu.


"Theo lịch là bao lâu sẽ cưới?" Vân Yến khoanh tay, không mặn không nhạt hỏi.


"Khoảng hai tháng nữa." Chị Tươi.


Nghe vậy Vân Yến không khỏi hiếu kỳ nhìn Liên Kỳ, "Em gái, em bị bệnh nan y sắp đi sao?"
Liên Kỳ nghiến răng, trong lòng thầm rủa cô, nhưng bên ngoài lại thế hiện ra một khuôn mặt thực khả ái, dễ gần.


"Không có thưa chị." Liên Kỳ vừa nói, lại đáng thương hỏi cô, "Tại sao chị lại nghĩ em như vậy? Tuy bệnh tình của em quả thực không tiến triển bao nhiêu nhưng không có tệ như chị nói, chị không thích em thì..."
"Vậy là cô sắp chết hả? Tự nhiên đổi lịch cưới, có biết nhà bao việc hay không." Vân Yến liếc Liên Kỳ, cục súc ném một câu.


Vừa nói xong Vân Yến đã cảm thấy gân xanh của Liên Kỳ nổi lên rất rõ, ngoài ra cô còn mơ hồ nghe thấy tiếng nghiến răng của nhỏ đối diện.


"Ây? Chắc không phải là Cố Vi với Vương Thừa Vũ có gì với nhau nên em muốn đẩy nhanh việc cưới hỏi để có thể danh chính ngôn phận đàn áp Cố Vi ấy chứ?" Vân Yến hơi cong môi, mắt như sao sáng chứa đầy hiếu kì.


"Tiểu thư..." Thấy sắc mặt của Liên Kỳ dần trắng bệch chị Tươi hấp tấp gọi Vân Yến một tiếng ý bảo cô bớt nói lại một ít.



Vân Yến cười cười nhìn Liên Kỳ, trông cực kì "thâm tình".


"Không phải như chị nói đâu, là em và Thừa Vũ đã bàn bạc kĩ lưỡng với nhau rằng đám cưới sẽ được tổ chức sớm một chút, bởi vì hai tháng sau Thừa Vũ sẽ rất bận nên không thể tổ chức sớm được." Liên Kỳ rũ mi, thủ thỉ.


"Vậy sao." Vân Yến bĩu môi, "Vậy thì thôi, tôi đi ngủ, em ngủ ngon."
Liên Kỳ: "..." Cái giống chị gái vương bát đản!
Đang bước đi được nửa đường, Vân Yến bỗng nhiên quay người lại, *thiên chân vô tà mỉm cười, thoạt nhìn không có sức công kích nào.


*Thiên chân vô tà:
"Ồ? Em muốn tôi đi cùng để chọn váy cưới cho em thật sao?"
Ánh mắt Liên Kỳ có chút ghét bỏ, cô ta nhẹ giọng đáp, "Đúng vậy nha, em sợ bản thân sẽ chọn không được bộ nào phù hợp với bản thân.

Mà ở đây cũng chỉ có chị là người thân của em."
"Vậy à." Vân Yến híp mắt, lại đứng yên mỉm cười, không biết là cô đã suy nghĩ gì mà lại tiếp tục bước đi lên phòng.


"Tám giờ đi, bây giờ mới có năm giờ sáng, nhân viên còn chưa kịp mở cửa đâu."
Nghe thấy lời nói của cô, trong lòng Liên Kỳ dấy lên một cỗ bất an.


Mỗi khi Liên Tích nhiệt tình như vậy, Liên Kỳ luôn cảm thấy có chút gì đó rất kì quái.


____
Trung tâm thương mại sầm uất đông đúc, người qua lại cùng tiếng cười nói làm cho không gian thêm phần náo nhiệt.


Từ phía xa một chiếc xe Bugatti Veyron đang chầm chậm đi đến, sau đó đậu ngay trước trung tâm làm cho mọi người lập tức bàn tán xì xầm.


Mọi ánh mắt của mọi người ngay lập tức đổ dồn vào cánh cửa xe vừa mở ra, hiện ra trước mắt họ chính là một dàn bảo an hùng hổ dọa người, tiếp theo là hai cô gái trông giống nhau đến năm sáu phần.



Nếu chỉ nhìn qua thì ai cũng sẽ nghĩ là chị em nhưng khi nhìn kĩ sẽ thấy bầu không khí giữa hai người có phần ác liệt.


Hai cô gái dưới sự bảo bọc của bảo an và ánh nhìn chăm chú của mọi người mà đi vào trung tâm thương mại.


Liên Kỳ đi phía trước, Vân Yến đi phía sau, hai người như người dưng, một hồi lâu cũng không nói chuyện.


Đã đến cửa hàng mà Liên Kỳ đặt lịch để chọn váy cưới, Vân Yến nhìn quanh một chút, đáy mặt hiện lên ý cười.


Ái chà, chỗ này là tầng năm, lỡ mà hỏa hoạn một cái thì người cũng không còn nha.


"Chị còn đứng đó làm gì? Mau đi vào." Liên Kỳ nhìn thấy Vân Yến vẫn còn đứng ngoài cửa không khỏi nhăn mày.


Vân Yến nhướng mày không đáp, ngoan ngoãn đi vào tìm chỗ ngồi trước.


Vì hôm nay Liên Kỳ đã bao toàn bộ cửa hàng cho nên cũng không có ai vào, bảo an của Liên gia hai người ở trước cửa hàng, hai người đứng cạnh Vân Yến cùng ba người đứng quanh cửa hàng.


Không hiểu tại sao Liên Kỳ lại nhạy cảm với việc ra ngoài như vậy, mỗi lần ra ngoài đều đưa rất nhiều bảo an theo.


Thấy Liên Kỳ đang nói chuyện vui vẻ cùng quản lý cửa hàng, Vân Yến lấy thanh chocolate trong túi xách của mình ra, thản nhiên bóc ăn.


Đang trò chuyện vui vẻ cùng nhau, đột nhiên quản lý cửa hàng lại chuyển sang chủ đề khác làm cho Liên Kỳ có phần không vui.


"Liên nhị tiểu thư, kia là Liên đại tiểu thư đúng không? Ai da trông hai người giống nhau thật đấy nha, rất xinh đẹp lại rất tài năng." Mỗi câu quản lý nói đều mang mười phần nịnh nót.


Hướng mắt nhìn đến thiếu nữ mặc quần jean áo sơ mi trắng giản dị, khuôn mặt không chút phấn son nhưng vẫn đẹp rạng ngời khiến Liên Kỳ không còn hứng thú nói chuyện nữa, quyết định đi thay đồ.


Chờ khoảng một tiếng sau, Liên Kỳ mới mặc bộ váy cưới đầu tiên đi ra.



Vì dáng vóc Liên Kỳ có chút nhỏ nhắn mảnh mai nên bộ váy cưới màu trắng như tuyết lên người cô ta khiến cho cô ta thoạt nhìn như bông tuyết nhỏ, tinh khiết lại trong sạch.


Bộ váy cưới này rất mĩ lệ, phần trên cúp ngực làm lộ ra xương quai xanh tinh tế cùng làn da trắng nõn trong suốt của Liên Kỳ, phần eo hơi thắt lại, đính trên đó là những viên đá quý lấp lánh làm tôn lên chiếc eo thon nhỏ.


Phần dưới váy được làm từ nhiều tầng vải nên hơi rũ xuống trải dài trên mặt đất tạo nên một độ bồng bềnh nhất định.


Vân Yến nghiêng đầu nhìn nhìn.


Trông cũng được, nhưng không quá đặc sắc.


"Chị thấy sao?" Liên Kỳ hơi hất cằm, kiêu ngạo nhìn Vân Yến.


"Xấu, đổi bộ khác." Vân Yến chép miệng, phất tay chê bai.

Sau đó lại nhìn sang quản lý nói với giọng đầy hùng hồn, "Lấy bộ đắt nhất của hãng mấy người ra đây."
Quản lý vẫn còn bị lời chê bai của Vân Yến làm chấn động thâm tâm nhưng nghe đến câu lấy bộ đắt nhất của cô quản lý như được bơm thuốc tăng lực, rất nhanh liền cho người vào kho lấy.


"Quả thật là người chị tốt, chọn bộ đắt nhất cho em gái luôn đấy." Khóe môi Liên Kỳ cong lên thành một nụ cười lạnh.


"Đám cưới của em gái thì là tiền của em gái mà, phải hào phóng một chút!" Vân Yến một bộ đầy nghĩa khí nói, cũng không xé thêm một thanh chocolate.


Nghe vậy Liên Kỳ cứng đờ, nhưng rất nhanh lại trở thành khinh thường.


Vậy mà cô ta cứ nghĩ Liên Tích sẽ giả vờ làm người chị tốt lo hết mọi việc cho đứa em gái nhỏ này cơ.


Ai ngờ Liên Tích lại tự nhiên không thèm hình tượng như vậy đâu.






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.