"Xin bệ hạ tha lỗi cho thiếu gia của chúng ta, là nô tì không cản nổi thiếu gia cho nên ngài ấy mới làm ra tình cảnh này..."
Vân Yến chỉ vừa dứt câu, đã có một tên nô tài lạ mặt không biết từ đâu đi đến quỳ xuống trước mặt cô mà khóc toáng lên.
"Nói." Vân Yến nhướng mày, mắt không nhìn tên nô tì mà lại nhìn Thanh Tuệ Hi như đang cười nhạo hắn.
Thanh Tuệ Hi thế mà nhiệt tình đáp lại ánh mắt của cô bằng đôi mắt trong vắt xinh đẹp.
Vân Yến: "..."
Tên nô tì đảo mắt lia lịa, vừa nức nở vừa than oán: "Là đại thiếu gia ghen tị với nhị thiếu gia được vào hậu cung cho nên mới...!huhu xin ngài hãy tha tội cho thiếu gia chúng tôi."
"Ừm, trẫm nhớ từ ban đầu chỉ có ba kẻ đi theo Thanh đại thiếu gia, vậy ngươi là ai?" Vân Yến hiển nhiên không dễ bị lừa như vậy.
"Tiện tì là người hầu của Thanh nhị thiếu gia, lén lút đi theo Thanh thiếu gia..."
Nghe đến đây, Vân Yến cảm thấy những người ở vị diện này hình như đều là đồ ngốc, chẳng những vậy mà họ lại còn xem người khác cũng ngu xuẩn như mình.
Câu trả lời của kẻ này đầy lỗ hổng, như có người cố ý sai bảo hắn làm hại đến danh dự của Thanh Tuệ Hi.
Nhưng mà chuyện đó không quan trọng, chuyện xen vào chuyện cô mới là chuyện quan trọng, rất đáng để kết tội khi quân phạm thượng.
"Lôi kẻ này xuống đánh trăm trượng." Vân Yến ra lệnh cho cung nhân, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm Thanh Tuệ Hi.
Cung nhân nhanh chóng hành lệnh, bịt miệng tên nô tì kia kéo hắn ra khỏi đây.
Cảm nhận được luồng khí áp bức tỏa ra từ Vân Yến, trưởng cung ngoan ngoãn cúi mặt nhìn chân, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của bản thân nhất coa thể.
Ha ha, bà ta tự tin nói bản thân mình không cần nhìn cũng biết bệ hạ đang nổi điên, nếu những người còn lại vẫn thấy yêu cuộc sống này thì tất nhiên sẽ hành xử ngoan ngoãn như bà.
Quả nhiên, cả cung nhân, hộ vệ và toàn bộ các vị thiếu gia có mặt ở đây rất nhanh liền học theo trưởng cung - người cũng được xem như là dày dặn kinh nghiệm đối phó với Nữ Đế nhất hoàng cung.
Mà cuộc đời thì sẽ có những người đi những con đường khác biệt, không biết là họ có thành công hay không nhưng chắc chắn trưởng cung sẽ lặng im mua vài nén hương tặng cho họ.
Hai người họ đều là những người có tai to mặt lớn, một là Thanh Tuệ Hi - nhân vật chính của câu chuyện, người còn lại thì chính là thiếu gia liễu ngọc cành vàng Túc Ngọc.
Hiện tại cũng chỉ có hai người đó là ngẩng cao đầu nhìn Vân Yến, nhìn vẻ ngoài thì ngây thơ chất phác đấy nhưng tâm tư thì có vẻ khó lường nhất trong cả đám này.
Nhất là Túc Ngọc, rõ ràng là mang hình tượng yếu đuối, nhu nhu nhược nhược chọc người thương tiếc nhưng ánh mắt lại nóng rực như đang sợ cô sẽ đặt hết chú ý vào Thanh Tuệ Hi mà quên mất đến việc hắn đang ở đây.
Túc Đà mà lại dạy dỗ Túc Ngọc hành xử một cách ngu xuẩn như vậy sao?
Rõ ràng là tên ẻo lả này tiếp cận cô là vì có mục đích!
Về tên nô tì kia, chắc chắn ít nhiều gì cũng liên quan đến Túc Ngọc.
Còn về phần Thanh Tuệ Hi, Vân Yến tạm thời không biết mục đích của hắn là gì.
Biết cô mang danh kẻ điên, lại biết cả việc cô là kẻ thù của cả gia tộc nhưng lại vô cùng thoải mái tiếp cận cô.
Xem bộ Thanh Tuệ Hi không sợ Thanh gia không loạn thì sẽ không sống vui vẻ được.
Chốc, Thanh Tuệ Hi lại cười nhẹ, tay mau chóng giành lấy thanh kiếm về phía mình, "Hạ thần không nghĩ bệ hạ sẽ là người keo kiệt như vậy.
Vả lại ta chỉ muốn chết ở đây mà thôi."
"Giây phút cuối đời lại được bên cạnh bệ hạ thì có được bao nhiêu vinh hạnh đây?"
Càng nghe Thanh Tuệ Hi nói, Vân Yến càng tối mặt.
Tên nhân vật quần chúng này có vẻ diễn nhập tâm đến nỗi không thoát ra khỏi vai diễn rồi.
Sợ quá!
Hành động đi sau lời nói, Thanh Tuệ Hi nhanh chóng làm động tác đâm mũi kiếm vào chiếc cổ đã tứa máu của mình.
Trong lúc mọi người đang trố mắt nhìn Thanh Tuệ Hi vì sửng sốt thì tiếng bước chân dồn dập như có hàng chục người đang đi đến lại vang lên từ phía cổng ngự hoa viên.
"Bệ hạ!"
"Tuệ Hi!"
Hai tiếng kêu, một lạnh nhạt, một đầy đau đớn vang khắp vườn, đồng thời hình ảnh của những vị khách không mời mà đến đã xuất hiện trước tầm mắt của cô.
Vân Yến đang khoanh tay chờ Thanh Tuệ Hi diễn kịch cho mình xem thì đã bị đám người phiền phức này quấy rầy, cô không nóng không lạnh liếc hộ vệ một cái sau đó nhìn sang bọn họ.
Đám hộ vệ này cũng bị mua chuộc rồi, phải mau thay đổi hết bọn người này vậy.
"Phượng hậu, Quốc sư và Thanh quan các vị đến đây là để giúp trẫm trong việc lựa chọn nam sủng hay sao?" Vân Yến vô cùng bình tĩnh hỏi.
Lúc mà Phùng Ái Quân và Phùng Trinh Du đang kính cẩn hành lễ thì Thanh Gia Niên đã trực tiếp vọt đến bên cạnh Thanh Tuệ Hi.
Không kịp ngăn cản Thanh Gia Niên, khuôn mặt Phùng Trinh Du liền đen như than.
Cái đồ ngu xuẩn này vậy mà không chịu hành lễ với Nữ Đế, chốc nữa kiểu gì cô ta cũng sẽ bắt chẹt bọn họ cho mà xem.
Khi mọi người đang dồn chú ý đến mình thì Thanh Gia Niên đã đến nơi Thanh Tuệ Hi đứng, bà ta nhanh chóng vứt thanh kiếm trong tay hắn ra một bên.
Tiếng keng phát ra từ kiếm vang lên, Vân Yến cười nhạt nhìn xuống thanh kiếm rồi lại nhìn Phùng Trinh Du.
Khi quân phạm thượng, thật là một đám người vô phép tắc nha.
Phùng Trinh Du biết tình cảnh không tốt về phe mình, cho nên vô cùng kiêng kị cúi đầu như bản thân đang cảm thấy hối lỗi lắm.
Mọi người vẫn rất căng thẳng vì nụ cười chợt xuất hiện trên môi Vân Yến, nhưng Thanh Gia Niên như cách ly bản thân mình khỏi một thế giới khác, bà ta chỉ sốt ruột quan sát cả người Thanh Tuệ Hi, bộ dạng trông rất đau lòng.
"Tuệ Hi, con có sao hay không? Có cần mẫu thân gọi thái y đến cho con hay không?..."
Thanh Tuệ Hi chỉ lắc nhẹ đầu tỏ ý mình không sao cả.
Dường như cảm nhận được lạnh nhạt của Thanh Tuệ Hi đối với mình cho nên Thanh Gia Niên lo lắng vô cùng.
Bà ta cứ nghĩ vì mình đã buộc hắn vào hậu cung cho nên hắn mới phản ứng gay gắt như vậy.
Giọng nói Thanh Gia Niên nghẹn ngào, "Tuệ Hi nếu con không muốn thì bây giờ ta có thể cầu xin nữ đế cho con rời khỏi đây..."
Nghe đến đó, Thanh Tuệ Hi liền gắt gao nhíu mày, giọng nói có chút không vui: "Mẫu thân, người không cần làm như vậy, ta thật sự rất yêu thích nữ đế."
Thanh Gia Niên run run môi, hai mắt đỏ bừng, "Vậy tại sao con lại làm hành động như vậy trước mặt nữ đế!"
"Vì con muốn chứng minh tình yêu của mình với ngài ấy là thật lòng."
Thanh Tuệ Hi nói xong liền dời mắt nhìn sang Vân Yến, ánh mắt dịu dàng đến không thể tả.
Ừm, chính là cái ánh mắt của các cô gái khi họ nhìn người yêu đó!
Dịu dàng, ngọt ngào lại có chút ý chiếm hữu.
Cảm nhận được ánh mắt kì dị của mọi người đang đồng loạt bắn về phía mình, đặc biệt là ánh mắt sắc bén như dao của Thanh Gia Niên, Vân Yến cảm thấy mình hình như đã quá dễ dãi với đám người này rồi.
Chỉ cần không chú ý một chút, bọn họ liền đường đường chính chính leo lên đầu cô ngồi để dã ngoại.
Ha hả.
Rõ ràng là tên nhân vật quần chúng kia đòi chết vì cô, với tấm lòng của một quân vương bao dung, cô làm sao có thể ngăn cản hắn chọn cái kết mà hắn mong muốn chứ?
Bởi vậy, Vân Yến thề nếu không khiến bọn người này trả giá thì cô sẽ nhịn ăn chocolate vào lúc phê tấu chương hai tiếng!
"Ặc...!kí chủ, cô trả thù ai thì trả, nhưng tốt nhất thì không nên trả đũa Thanh Tuệ Hi đâu." 000 hiếm khi tốt bụng ngoi lên nhắc nhở cô một tiếng.
Vân Yến nhanh chóng bắt lấy cái đuôi của 000, "Vì sao không thể? Không lẽ ngươi vì hắn mà dám chống đối trẫm sao?"
"Nhưng hắn sẽ là người sắp trở thành nam sủng của cô đấy." 000 bình tĩnh đáp, bây giờ 000 đã là một người lạnh lùng khó đoán, chắc chắn cô sẽ không bao giờ lấy được chút thông tin gì từ nó đâu.
Nó tin chắc là vậy còn thực tế ra sao thì để tính sau vậy.
"Ta không tin Thanh gia bọn chúng sẽ chấp nhận cho tên đó vào hậu cung sau vụ rùm beng lần này." Vân Yến cười lạnh, "Vả lại lúc Thanh Gia Niên bà ta còn không chịu hành lễ với trẫm, nếu không bồi thường cho trẫm chút đỉnh thì mười cái mạng của bà ta cũng không thể khiến trẫm tha thứ."
000: "..." Ha hả, quả thật là kẻ ác trong truyền thuyết nha.
Thấy Vân Yến không một câu nhìn chằm chằm Thanh Tuệ Hi như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, cung nhân đứng ngồi không yên, họ chính là sợ cô đột nhiên phát bệnh đòi giết người đấy.
Mà giết người xong, có lẽ sẽ ngứa tay xử lí luôn cả bọn họ.
Cung nhân bày tỏ bọn họ thật sự không có muốn chết sớm vậy đâu, ít nhất cũng phải lấy nhiều chút lợi ích từ mấy vị nam hầu và quan lại trong cung xong truyền lại cho con cái thì mới chết được cơ.
____
Mẹ Kế: Đếm ngược đến ngày bão nhaaaaaa.
Mẹ Ruột: Một bình luận đáng iu sẽ được thêm một chương vào ngày bão, mẹ ruột nói là làm, mẹ kế thì không biết.
Mẹ Kế: (;¬_¬) ha ha..