Ngày Túc Ngọc bị chém đầu, Túc Đà sống chết cũng không chịu ra biên ải, bà ta nhất quyết đòi gặp con trai lần cuối.
Tiếc là Vân Yến không thể đáp ứng được nguyện vọng này cho nên cô rất tận tình cho người đưa bà ta đến xem cảnh con trai yêu quý của mình bị xử tử.
Ngoài ra, Vân Yến còn mang Thanh Tuệ Hi và các nam sủng khác đến xem, cô còn đặc biệt cảnh cáo họ bằng một câu: "Nếu muốn có dấu ấn riêng trong lịch sử, các ngươi có thể đi theo bước chân của Túc Ngọc."
Tức là nếu muốn bị người đời phỉ nhổ chê cười, các ngươi có thể tùy tiện cấm sừng trẫm.
Cả ngày hôm ấy, hoàng cung bị bao bọc bởi một bầu không khí u ám, cung nhân nom nóp sợ, nam sủng đứng ngồi không yên, một số người còn gửi thư về cầu cứu về gia tộc.
Họ thật sự không muốn ở một nơi ngột ngạt như hoàng cung này nữa, thà bị tước đi danh phận quý tộc còn hơn chết trong cuộc đấu đá của các phe phái trong hoàng cung.
Khoảng hai ba ngày sau đó, trên đường đi đến biên ải thì Túc Đà đã bị người của Phùng Trinh Du mang đi, nghe nói bà ta tạo hiện trường giả rằng có sơn tặc đã giết Túc Đà để cứu người đàn bà vô dụng đó.
Tuy không rõ lý do Phùng Trinh Du ra tay cứu Túc Đà là gì, Vân Yến vẫn không điều tra, trước mắt Phùng Trinh Du cô đã cố gắng thể hiện mình là một nữ đế có nhiều sơ hở.
Nhờ vậy, Phùng Trinh Du đã nghĩ cô là một người vô hại nhưng lại may mắn có được chứng cứ để tiêu diệt thế lực Cát gia và Túc gia.
Nếu Phùng Trinh Du đã nghĩ vậy rồi thì cô sẽ là người vô hại, nhưng chỉ vô hại đối với một mình bà ta mà thôi.
Trong khoảng thời gian nhạy cảm nhất ở Quân Thánh quốc này, tin tức Hoàng Châu Sa đánh thắng lũ địch ở biên cương đã được truyền lại vào kinh thành.
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc thời điểm Hoàng Châu Sa trở về đã rất gần rồi.
Cho nên mấy hôm nay khi lên triều, Vân Yến không thể tránh khỏi những câu hỏi đặt ra từ các quan đại thần rằng sẽ chuẩn bị những phần thưởng gì cho Hoàng Châu Sa.
Nếu Vân Yến cho Hoàng Châu Sa quá nhiều, đám quân thần sẽ nghĩ cô là đồ ngốc, nhưng thần dân thì sẽ hài lòng với quyết định này.
Bởi trong tim họ, tuy Hoàng Mục Thánh là người cai trị đất nước nhưng Hoàng Châu Sa mới là người đã bảo vệ họ.
Vị trí của hai người tuy có sự chênh lệch trong lòng dân, nhưng dạo gần đây nhờ vào những sắc lệnh tốt của Vân Yến dành cho dân nhân, chắc chắn là cô đã hơn Hoàng Châu Sa vài phần.
Nếu Vân Yến cho Hoàng Châu Sa quá ít, đám quân thần sẽ nháo nhào lên để đòi công bằng cho Nhị điện hạ của họ, lúc đó cô trong mắt thần dân sẽ là kẻ ích kỉ lại đa nghi.
Hừm...!xem bộ nhiều hay ít cũng không tốt nhỉ.
"Trẫm là người vô công rỗi nghề đến độ phải mất thời gian để chuẩn bị quà cáp cho Nhị muội hay sao?" Vân Yến nâng khóe môi, "Toàn bộ tài sản vừa tịch thu từ Cát gia, giao cho Châu Sa đi."
Nghe vậy, đám quan thần có chút chần chừ nhìn nhau.
Tài sản của Cát gia tuy không nhiều như Thanh gia, nhưng cũng nếu để trao lại cho một người như Hoàng Châu Sa thì là Nữ Đế đã khá mát tay rồi.
Thế nhưng cũng phải nói đến việc Cát gia là một gia tộc phản quốc, lấy tài sản của họ trao cho Hoàng Châu Sa thì cũng là đang cảnh cáo Hoàng Châu Sa nên cư xử cho cẩn trọng, không nên nổi bật hơn nữ đế Hoàng Mục Thánh.
Bọn quan thần này tuy không trung thành nhưng được cái rất thông minh, chỉ cần nghe vài lời của Vân Yến, họ liền có thể hiểu được hàm ý của nó là gì.
"Bệ hạ thật phóng khoáng ạ!"
"Bệ hạ suy nghĩ thật chu đáo..."
...!
Hàng chục lời khen ngợi cô vang khắp đại điện, người sau hùa theo người trước, lời hay ý đep liên tiếp được phát ra từ miệng của quan thần.
Dẫu biết đó chỉ là những lời khen gọi đầy sáo rỗng của các quan đại thần nhưng trưởng cung vẫn thay thế Vân Yến để nhiệt tình hưởng ứng lại.
Cô nhướng mày nhìn trưởng cung.
Vì người phụ nữ này trông có vẻ nhanh nhẹn cho nên Vân Yến mới giữ lại bên mình, ai ngờ bà ta dù biết bọn họ khen cô với ý không tốt nhưng vẫn vui vẻ hưởng ứng.
Vân Yến không vui giậm một cái thật mạnh vào chân trưởng cung.
Trưởng cung ăn đau liền oan ức nhìn cô, đôi mắt tràn ngập dấu chấm hỏi.
Hay là người này chỉ là một kẻ đần giả vờ thông minh thôi nhỉ?
Vân Yến giật khóe miệng, sau đó không thèm chú ý đến bà ta nữa.
Trưởng cung: "..." Xin lỗi được chưa.
Trong đại điện lúc này chỉ có Ôn Hoàng Sinh và Phùng Trinh Du là trầm mặc không nói câu nào.
Hai người họ có vẻ đang suy tính chuyện gì đó.
Vân Yến dùng ngón tay gõ gõ cái bàn trước mặt, đáy mắt nhuốm một tầng lạnh lẽo.
Cái đuôi của Phùng Trinh Du và Ôn Hoàng Sinh thật khó bắt được, khó hơn rất nhiều so với bà già họ Túc kia.
Họ giấu kĩ điểm yếu của mình và không chủ quan như Túc Đà một chút nào, cho nên Vân Yến cũng không tiện ra tay.
Hoàng Châu Sa cũng sắp trở về, kế hoạch đạp đổ cô xuống và nâng Hoàng Châu Sa của họ lên có lẽ đã đến giai đoạn giữa chừng rồi.
Túc gia đã bị cô giẫm dưới chân, bọn họ chắc chắn đang rất hấp tấp đi tìm gia tộc khác có đầy đủ những đặc điểm như Túc gia.
Vậy thì chỉ có thể là một trong hai gia tộc đấy nhỉ.
Một là Thanh gia, hai là Hồ gia, hai gia tộc này có Thanh gia là con rối của Phùng Trinh Du, còn Hồ gia thì chính là gia tộc của phụ thân Hoàng Châu Sa.
À không, còn có cả Minh gia, một gia tộc chuyên sống trên rừng núi để trốn tránh thế gian nữa nhỉ.
Cái gương mà cô gặp ban đầu đó chắc chắn là đến từ gia tộc bọn họ, Quân Thánh quốc ngoại trừ Minh gia là truyền nhân của pháp sư ra thì không có gia tộc hay cá nhân có quyền năng như vậy nữa.
Cũng không ngoại trừ trường hợp Phùng Trinh Du không phải là kẻ đứng sau mấy ảo ảnh đó, nhưng bà ta chắc chắn đã không ít lần nhúng tay vào việc đả kích tâm lý của nguyên chủ.
"Bệ hạ, ta có chuyện muốn nói."
Một câu nói của Phùng Trinh Du vang lên, đại điện liền im lặng trở lại như cố ý tạo điều kiện cho bà ta được lên tiếng.
Vân Yến gật đầu.
Nhận được sự cho phép của Vân Yến, Phùng Trinh Du mới chầm chậm lên tiếng.
"Hạ thần vừa biết được việc trong đội hộ vệ riêng của bệ hạ có kẻ không rõ nguồn gốc tham gia vào, mặc dù ngài đã xử lý xong xuôi nhưng ta phải không thể loại trừ trường hợp những kẻ như thế lại xuất hiện."
"Ừ, trẫm cũng nghĩ vậy." Vân Yến gật đầu đồng tình.
Lúc này đáy mắt Phùng Trinh Du hơi lấp lóe, "Vì vậy xin ngài hãy cho phép hạ thần đề cử con gái của thần - Phùng Linh Nhạc vào đội hộ vệ của ngài với chức vị đội trưởng đội hộ vệ ạ."
"Là vị tiểu thư năm trước đã bẻ gãy chân của hoàng tử nước láng giềng sao?" Vân Yến ngắm nghía ngón tay của mình, biểu tình lạnh nhạt, "Mối quan hệ của trẫm với nước láng giềng còn rất tốt."
Ý của Vân Yến chính là nếu như đặt Phùng Linh Nhạc bên cạnh mình thì kiểu gì nước láng giềng cũng cho rằng Quân Thánh không tôn trọng họ khi đặt một kẻ từng làm tổn thương đến hoàng tử cao quý của đất nước họ cạnh cô.
Thế giới này tuy có nữ nhân quốc, song những đất nước có nam nhân làm chủ cũng không thiếu, và tất nhiên việc nữ nhân sinh con cũng là chuyện bình thường ở đất nước láng giềng.
Đặc điểm sinh học của những con người ở vị diện này không giống nhau hoàn toàn mà khác nhau theo từng khu vực.
Đây là một điểm khá thú vị ở vị diện này, bởi có dùng khoa học cũng không thể giải thích được.
Nói đến việc Phùng Linh Nhạc đả thương hoàng tử nước láng giềng thì ta phải nhắc lại một chút về các đồng minh của Quân Thánh quốc.
Quân Thánh quốc hiện tại tuy là một quốc gia hùng mạnh nhưng chính sách đối ngoại đi theo hướng hòa bình, liên minh cùng các đất nước láng giềng tạo thành một vòng bạn bè khắp năm châu.
Liên minh mà Quân Thánh quốc tham gia có tên là liên minh Hòa Bình, gồm có mười quốc gia, trong đó có sáu quốc gia là nam nhân cầm quyền, bốn quốc gia còn lại là nữ nhân quốc.
Trong đó Quân Thánh quốc là quốc gia phát triển nhất, chỉ sau đất nước Chân Mây, cũng chính là quốc gia của vị hoàng tử kia.
Nhớ lại năm đó, nguyên chủ vì nghe lời Phùng Trinh Du mà dùng hết sức để bảo vệ cho Phùng Linh Nhạc bằng cách cắt một mảnh đất khá màu mỡ ở phía Nam để tạ lỗi cho Chân Mây quốc.
Tóm lại chính là: Vân Yến không thể và chắc chắn không thu nhận Phùng Linh Nhạc được.
Phùng Trinh Du siết chặt nắm tay, trong đầu đang suy nghĩ thêm cái cớ để Vân Yến phải tiếp nhận Phùng Linh Nhạc.
Nhưng mà Phùng Trinh Du thì có bao giờ đẩy người của mình vào chỗ hiểm không lý do sao?
Chắc chắn là không rồi.
Vì vậy Vân Yến quyết định sẽ tặng cho bà ta một cơ hội để thuyết phục cô.
"Phùng quốc sư này."
"Vâng?" Phùng Trinh Du hơi ngẩng đầu.
"Việc nhận Phùng tiểu thư làm đội trưởng đội hộ vệ cho ta thì cũng được thôi, nhưng mà..." Vân Yến vừa nói vừa lầm lì, khuôn mặt ra vẻ bản thân đang rất phiền muộn.
Sắc mặt Phùng Trinh Du hơi thay đổi, nếu lúc nãy bà ta lo lắng vì sợ kế hoạch phụ sẽ không được thực hiện thì bây giờ bà ta lại nghi ngờ cô.
Vốn nghĩ cái thứ kia có thể khiến Hoàng Mục Thánh mất đi mấy phần kí ức không tốt kia, ai ngờ cô ta lại nhớ rất kĩ khiến cho bà ta đã thất thố một trận.
Không những vậy, bây giờ Hoàng Mục Thánh còn đang lên kế hoạch để lấy thứ gì đó từ bà ta, chỉ để bà ta có cơ hội đưa con gái mình lên làm đội trưởng đội hộ vệ của cô ta.
Thật nực cười!
Có ai mà lại ngu ngốc đến nỗi chấp nhận đưa sói vào nhà sao?
"Thần..."
Không để cho Phùng Trinh Du có cơ hội từ chối, Vân Yến đã nhiệt tình nói, "Hiện tại trẫm có chút thích mảnh đất ở Nam Vang của ngươi đấy, nếu Phùng quốc sư chấp nhận thì vị trí đội trưởng đội hộ vệ này chắc chắn sẽ thuộc về con gái ngươi."
Phùng Trinh Du: "..."
Mọi người: "..."
Bệ hạ con mẹ nó xem bọn họ là đồ ngốc hay sao mà lại bày trò đút lót trước mặt họ thế này?
Ngay cả Phùng Trinh Du cũng không ngờ Vân Yến lại thẳng thắn như thế, bà ta suýt nữa là hừ thành tiếng.
Hoàng Mục Thánh xem bà ta là đồ ngu thật rồi.
Nhưng thật ra cũng không tồi, bà ta cũng có thể lợi dụng cơ hội này để tiếp tục tung tin đồn xấu về cô ta ra dân chúng.
"Hạ thần không dám ạ." Phùng Trinh Du lắc đầu vờ từ chối.
"Thì thôi vậy." Vân Yến nhún vai bày tỏ sự tiếc nuối của mình, "Các ngươi còn câu hỏi nào hay không? Nếu không thì hôm nay đến đây thôi."
Đại điện im lặng như tờ, Vân Yến liền xem như vậy chính là kết thúc, cô điềm đạm bước xuống ngai vàng đi ra khỏi phòng, trước khi đi còn tiện chào Phùng Trinh Du một tiếng, "Phùng quốc sư, trẫm đi đây, ngươi cũng về nghỉ ngơi đi."
Vân Yến rời đi cùng trưởng cung để lại một đám quan thần im re cùng một Phùng Trinh Du đã bị cô chọc giận đến mức muốn điên lên..