Sau khi quăng ra câu nói khiến lòng người chấn động, An Nhiên còn không quên cong môi nở nụ cười mình cho là đẹp nhất.
Người đầu tiên lấy lại phản ứng là Âu Dương phu nhân, bà nhanh chóng đánh giày cao gót chạy lại giường bệnh, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn An Nhiên: "Nhiên Nhiên, con bị sao vậy? Mẹ là mẹ của con mà! Con không nhớ mẹ sao?"
An Nhiên lắc đầu: "Không nhớ! Tôi là ai?"
Nghe câu trả lời của An Nhiên, cả người Âu Dương phu nhân run rẩy, nước mắt còn đọng nơi khóe mắt lại chảy xuống, đưa tay ôm chặt miệng, bước chân lùi về sau một bước: "Bác sĩ, bác sĩ, con tôi sao thế?"
Các bác sĩ bị điểm mặt từ trong hoang mang tỉnh lại, vội vàng đi tới kiểm tra lại cho An Nhiên, rồi phân vân đưa ra chuẩn đoán: "Dựa theo tình hình của tiểu thư, có lẽ do đầu bị va chạm mạnh với v@t cứng nên sau khi tỉnh lại vẫn còn di chứng về rối loạn nhận thức, ngôn ngữ dẫn đến chứng mất trí nhớ tạm thời(*)."
"Mất trí nhớ tạm thời?" Âu Dương phu nhân vừa lặp lại câu nói của bác sĩ vừa nhìn đứa con gái mình yêu thương nhất đang ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh.
"Đúng vậy, nhưng ngài đừng quá lo lắng, chúng tôi đã xem qua ảnh chụp CT, không hề phát hiện máu bầm, chứng tỏ tiểu thư chỉ bị chấn động não thôi, khả năng nhớ lại rất cao!" Bác sĩ chủ nhiệm đứng đầu giải thích.
Mặc dù vậy Âu Dương phu nhân vẫn không bớt lo lắng, nói một câu tiễn khách rồi bỏ mặc các bác sĩ đi đến đầu giường An Nhiên ngồi.
Hai tay bà đưa lên, nhẹ nhàng chạm vào mặt An Nhiên, nở nụ cười từ ái của một người mẹ bắt đầu chậm rãi kể lại mọi chuyện cho nàng nghe.
"Nhiên Nhiên, không nhớ cũng không sao! Cứ từ từ, đừng nôn nóng.
Không được gây áp lực cho bản thân, biết không? Nếu đau đầu phải nói cho mẹ hay ba hoặc là anh trai con lập tức! Mẹ cũng đã báo tin cho cả nhà rồi, đợi thêm một lát mọi người sẽ đến ngay." Âu Dương phu nhân một tay cầm dao, một tay cầm táo, uyển chuyển gọt vỏ, cắt táo thành từng miếng nhỏ đều đặn, đưa đến miệng cô.
Nhìn một màn này.
Trong lòng An Nhiên không khỏi cảm thán.
Sinh ra đã là tiểu công chúa, lớn lên trong nhung lụa, được mọi người trong nhà cưng chiều, trên lại có hai anh trai mắc bệnh cuồng em gái, hỏi sao nguyên chủ lại bị bạch liên hoa hâm mộ, ghen ghét.
Hiện tại nguyên chủ cũng đã hai mươi tư tuổi, không phải cô ấy kén cá chọn canh, cũng không phải bản thân đòi hỏi quá cao hay tính tình đại tiểu thư gì mà nguyên nhân khiến cô ấy chưa có một mối tình vắt vai nào là do cô ấy quá cao lãnh, suốt ngày chỉ giao tiếp với người chết, trên người không hề mang theo hơi thở của sự sống!
Đúng vậy!
Mọi người không hề nghe lầm!
Nguyên chủ giao tiếp với người chết còn nhiều hơn với người sống đấy!
Biết vì sao không?
Bởi vì chức nghiệp của nguyên chủ là pháp y!
Còn không phải pháp y bình thường!
Mà là vị pháp y trẻ tuổi đầy tiềm năng của Y quốc! Mới hai mươi tư tuổi đã trở thành tổ trưởng tổ pháp y của đội điều tra đặc nhiệm.
Được người trong giới xưng là Quỷ tài!
Là Quỷ tài đấy!
Có nghĩa là ngày nào nguyên chủ cũng phải ở trong phòng pháp y nghiệm thi, mổ xẻ.
Còn cô ngay cả cách cầm dao cũng không biết!
Kêu nàng nghiệm thi thà bảo cô cho bọn họ một nhát tiễn họ về Tây Thiên thì hơn.
An Nhiên cảm thấy bản thân thật khổ!
Bổn mỹ nữ thật rầu!
Chỉ muốn tìm một nơi ấm áp an dưỡng tuổi già, đợi đến ngày chuyển sang thế giới khác.
Hệ thống:[...]
Sao ký chủ đột nhiên mất hết tinh thần rồi?
Đã nói sẽ phấn đấu làm nhiệm vụ để khôi phục trí nhớ mà!
Nhiệt huyết đâu?
Ý chí kiên cường, sự quyết tâm ban đầu của ký chủ đâu?
Bộ dáng ao ước được làm mực một nắng kia là thế nào?
Nó cảm thấy vẫn nên ở bên nhắc nhở ký chủ một chút! Không thể để ký chủ bước mãi trên con đường tăm tối không có tương lai này được.
Phải đưa ký chủ trở về với chính đạo, đi l3n đỉnh cao nhân sinh.
Haizz, đầu năm nay làm hệ thống cũng khổ lắm!
Đâu có sung sướng gì!
[Ký chủ, nhiệm vụ của ngài vẫn đang chờ ngài thực hiện kìa!]
...!
(*) Mất trí nhớ tạm thời: hội chứng xảy ra khi bị va chạm mạnh ở đầu, stress, tuổi già, không ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh hoạt hàng ngày..