Xuyên Nhanh: Lữ Khách Nghịch Tập Chi Kí

Chương 29: Thằng hề thanh mai trúc mã (6)



Sau khi Lâm phu nhân đi rồi, người tới tiếp theo hắn không ngờ tới. Có điều nàng ta cũng cầm theo một cái hộp ,không khác gì hộp đựng điểm tâm Lâm phu nhân mang đến.

"Liễu đại tiểu thư tới có việc gì không? " Bùi Quý vẫn bình thản cười nói.

"chơi cờ! Có thể không? "

"A! Được! " Nhân gia chưa muốn nói, hắn sẽ không bóc mẽ.

Sau mấy ván thua -một và chỉ một ván duy nhất - Liễu Như Yên rốt cuộc hạ cờ . Lấy ra hộp điểm tâm bên cạnh mình lên. Không như của Lâm phu nhân, thứ lôi ra chỉ là một bát thuốc đen sì. Mặt nàng ta không có biểu cảm dư thừa, đẩy nó về phía Bùi Quý.

"Uống đi! "

"Thuốc độc à ?" Bùi Quý cảm thán : Nhân gia thẳng thắn thật, so với ai đó hành động càng thực tế.

"Uống thử xem có ngỏm củ tỏi luôn được không? " Liễu Như Yên bình tĩnh đáp.

"..." Hộ vệ .

Nha đầu chết tiệt! Lại dám nguyền rủa chủ tử hắn chết yểu!!!

Bùi Quý sau đó cầm lên uống một ngụm, nhưng bị vị đắng làm tê lưỡi, nên chỉ nuốt ngụm nhỏ rồi bỏ xuống .

Hộ vệ thì bị sốc. "..." Ngộ nhỡ có độc mà ngài vẫn uống à???

"uống hết! " Liễu Như Yên thúc dục hắn.

"Đắng quá! " Bùi Quý xua tay .

"ta có mang kẹo đường! "

"ta làm sao có thể.... " Nam nhi sao có thể ăn kẹo. Có điều hắn chưa kịp phản ứng thì Liễu Như Yên nhanh hơn.

"nhiều lời! " Sau đó, bẻ miệng của hắn ra, đổ thẳng thuốc vào.

Hộ vệ muốn ngăn mà không kịp. Bùi Quý thì bị sặc thuốc . Hộ vệ rút kiếm chỉ về Liễu Như Yên. " Ngươi làm càn ! "

Liễu Như Yên không để ý, nhét cho Bùi Quý viên kẹo đường. Sau đó tiện sờ cuống họng, vuốt lưng, ép cho thuốc xuống hết ruột , không để hắn có cơ hội nhổ ra.

"..." Bùi Quý.

"..." Hộ vệ.

Nếu đây thực sự là hạ độc thì nàng ta làm quá nhanh, ngoan, chuẩn. Lâm phu nhân nên nhìn mà học hỏi.

Có điều cho Lâm phu nhân mười cái lá gan, nàng ta cũng không làm vậy. Có khi nàng ta còn chưa chạm được vào Bùi Quý thì đã bị hộ vệ chém trăm mảnh rồi.

Sau đó Liễu Như Yên bình thản ra về. Bùi Quý đem bát thuốc cho Diêu lão kiểm tra.

"chỉ là thuốc dưỡng sinh bình thường! " Diêu lão kiểm tra nước thuốc xong nói lại. Nhìn biểu cảm của Bùi Quý và hộ vệ, nghi vấn, hỏi lại.

"sao vậy, có vấn đề gì sao? "

"không có gì! "

Bùi Quý đã nói vậy, hộ vệ cũng không dám lên tiếng. Dù sao chuyện đó cũng không hay ho gì ,nói ra người xấu mặt ở đây vẫn là bọn hắn.

....

Bởi vì có tiền lệ hôm qua, hôm nay Liễu Như Yên liền không kiêng nể, cũng không làm hành động dư thừa. Hôm sau Liễu Như Yên tới, tay cầm một giỏ đựng bát thuốc đen kia. Hộ vệ rất muốn ngăn nàng ta ở ngoài nhưng vô dụng.

Đợi hộ vệ vào thỉnh tội với Bùi Quý thì người đã uống thuốc xong, mà Liễu Như Yên thì đường chính ra cửa trước đi về.

Bùi Quý không trách hắn. Mà hắn, mỗi lần Liễu Như Yên đưa thuốc, vì nhớ tới hắc lịch sử, thực sự không cần nàng ta giục, một ngày một lần,tự mình uống sạch bát thuốc nàng ta đưa. Nàng ta vẫn để lại bát thuốc đấy, bọn họ kiểm tra vẫn không có vấn đề.

Chị gái nhỏ cũng rất sầu mi khổ tứ. Lúc đầu định nghĩ cách để hắn nuốt cả viên tiên đan .Nhưng hệ thống ngăn cản, nói cơ thể hắn yếu, nuốt trực tiếp sẽ không chịu được sức mạnh tiên đan mang lại, ngược lại phản phệ, kéo hắn chết nhanh hơn. Cho nên nghiền bột mịn, ngày ngày thả từng tí vào bát thuốc bắt hắn uống để thích nghi từ từ.

....

"hôm nay lại tới đưa thuốc à? " Bùi Quý nhìn cô với gương mặt bất đắc dĩ. Thực sự vị thuốc Bắc rất đắng ,rất khổ.

"ừ! Ta có mang kẹo đường! "

"..." Bùi Quý rất muốn phản bác hắn không cần, nhưng nhớ lại Liễu Như Yên chê hắn dài dòng nhiều lời, và sau đó..... liền ngậm miệng.

Không sao! Không phải chỉ là một bát thuốc thôi sao ? Hắn có thể!

Vẫn tốt hơn bị nàng ta bóp miệng ra đổ vào. Rất mất mặt!!!

Khi thấy Liễu Như Yên lấy bát thuốc ra, lần này khác với những lần trước, bát nước trắng trong. Không hiểu sao Bùi Quý cảm thấy bát thuốc này trắng sáng đến xinh đẹp.

"hôm nay cô quên sắc thuốc à? "

"cửa tiệm kia đóng cửa, mua không được!"

Bùi Quý : Cho nên pha nước trắng cho hắn uống à!?

"nhưng còn rất nhiều tiệm khác.... "

"uống! "

Bùi Quý lập tức cầm bắt lên uống. Không chỉ màu sắc, lần này mùi vị cũng không đắng nữa. Uống vào có cảm giác rất thanh sảng, nhẹ nhõm.

Nếu có tu chân giả ở đây nhìn thấy, sẽ hiểu được cảm giác của Bùi Quý, vì sao lại cảm thấy nước trong đẹp mắt như vậy. Đơn giản là vì cái bát này có linh khí nhẹ vờn quanh, dù rất nhẹ thôi, nhưng tồn tại trong giới tu chân, linh dược, tiên dược, hay tiên đan đều rất rất quý hiếm.

Nhưng Bùi Quý chỉ có thể cảm thấy nó khác với bát nước bình thường khác, nhưng không nhận ra đây là linh khí.

Đúng lúc Bùi Quý uống xong, hộ vệ báo có Lâm thiếu gia cầu kiến. Nói là thay Lâm phu nhân đưa đồ, muốn tận tay đưa.

Liễu Như Yên thu dọn đồ về, đi qua cổng lớn gặp Lâm Mạt cùng Liễu Nhu đứng đấy. Lâm Mạt thấy cô ra từ cửa lớn thì rất kinh ngạc ,liền chặn đường mỉa mai.

"Liễu Như Yên, không ngờ từ hôn xong lại chạy tới chỗ biểu ca ta ăn vạ. Thế nào? Cảm thấy cột trụ Lâm gia không đủ lớn, nên mới chạy tới Bùi gia? "

"Đáng tiếc a! Biểu ca của ta mới không thèm để ý ngươi đâu! "

"cột trụ nhà ai lớn ta không biết, không quan tâm. Nhưng ta biết, chắc chắn trụ Liễu gia ta lớn hơn Lâm gia ngươi! "

"ngươi.... "

Hộ vệ đứng cửa lạnh nhạt. "Gia chủ cho mời Lâm thiếu gia !"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.