Khuôn mặt nhỏ đẫm lệ của Như Nhi cùng với Lý Niệm Ca có một chút giống nhau.Ánh mắt hoa đào sáng sóng sánh của Vân Nhiễm Khanh sâu xa, hời hợt lộ ra ý lạnh thâm trầm."Phạm Như Nhi, thu lại nước mắt cá sấu của cô đi, tôi chỉ cảm thấy buồn nôn! Cô cướp chồng chưa cưới của tôi, diễu võ dương oai* khoe khoang khắp nơi món quà anh ta mua cho cô trong trường, lại vừa khổ sở cầu xin tôi, nói cái gì mà cô mới là tình yêu đích thực của Ninh Dịch Thần..."*Diễu võ dương oai: phô trương uy thế và sức mạnh để khoe khoang hoặc đe doạ."Tốt, bốn năm trước, tôi tác thành cho hai người, tôi triệt để ra đi.
Có thể bốn năm sau nhỉ? Cô ngoại trừ đi theo sau anh ta làm một trợ lý, hình như cũng đâu có tiến thêm bước nào đâu!"Phạm Như Nhi lo sợ hoảng hốt nhìn về hướng nhà vệ sinh nam, cửa phòng hơi hé ra, nói vậy là không nghe rõ cuộc nói chuyện của bọn ả!Ả thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không dám lại để Vân Nhiễm Khanh kích động.
Nội dung bất ngờ, đột nhiên âm lượng tăng cao: "Khanh khanh, xem như tớ cầu xin cậu, tha thứ cho tớ đi, đừng dùng thù hận tổn thương người khác nữa, tổn thương chính mình..."Nước mắt của Phạm Như Nhi từng giọt từng giọt tuôn rơi, ả giơ cánh tay bị thương lên, vùng vẫy chộp tới chỗ Vân Nhiễm Khanh.Vân Nhiễm Khanh da đầu bùng nổ, nguyên chủ có bệnh say máu một chút.
Bệnh này Vân Nhiễm Khanh không có, vì thế Phạm Như Nhi che giấu được vết thương, cô còn có thể miễn cưỡng quên đi, nhưng lúc này đưa đến trước mặt, cô nếu như lại không phản ứng chính là làm tan nát thiết lập của người ta..."Biến ngay, không được tới đây."Vân Nhiễm Khanh nhắm đôi mắt lại hét lên một tiếng, đôi tay vung vẩy loạn xạ, cố gắng đánh tan vết thương dữ tợn sắp đến gần mình.Một giây sau, cơ thể liền bị một người sức lớn ôm lấy.Bàn tay lớn ấm áp từ dưới phủ lên.
Vuốt mái tóc dài của cô, âm thanh dễ nghe vang lên bên tai: "Không sao rồi, Khanh Khanh, đừng sợ, có anh ở đây."Giọng nói quen thuộc khiến cho cô bình tâm lại, lông mi dài run rẩy.
Run rẩy, rốt cuộc cẩn thận từng li từng tí mở ra một khe hở, đối diện với Ninh Dịch Thần gương mặt đẹp trai lấp đầy nỗi lo âu."Em choáng đầu sao, có thể nhìn rõ anh chứ?"Vân Nhiễm Khanh gật gật đầu, đôi môi khẽ mím tỏ ra đáng thương.Nghĩ đến việc Khanh Khanh chịu oan ức, trái tim Ninh Dịch Thần nhất thời mềm yếu.
Yếu thành một nắm.
Lạnh lùng nhìn xuống Phạm Như Nhi, ánh mắt chìm xuống, cả người toát ra lạnh lẽo xơ xác tiêu điều.【Độ thiện cảm tăng thêm 10 điểm, khoảng cách hoàn thành nhiệm vụ khoảng 70%.
Độ thiện cảm đối với Phạm Như Nhi giảm 10 điểm, độ thiện cảm còn lại 5 điểm.】Dù cho không cảm giác được độ thiện cảm thay đổi, Phạm Như Nhi cũng phát hiện được điều không thích hợp trên gương mặt lạnh như băng của Ninh Dịch Thần.Ả thầm nghĩ không ổn, điềm đạm đáng yêu để lộ vết thương, khóc đến mãi không thôi: "Ninh tổng, anh đừng trách Khanh Khanh, vết thương trên người em không có liên quan gì tới cậu ấy, là em bất cẩn bị ngã mà thành thôi."Cho dù Phạm Như Nhi có khóc đẹp đẽ đến mức nào, rơi vào trong mắt Ninh Dịch Thần cũng thành xấu xí.Trước đây chỉ cảm thấy phụ nữ đáng thương lại kiên cường, lúc này càng nhìn càng thấy giả tạo.Ninh Dịch Thần lạnh lùng nói một câu: "Phạm Như Nhi, tôi cảm thấy cô cần phải giải thích với tôi về việc bốn năm trước.
Tôi lúc nào mua quà cho cô, lúc nào thì qua lại với cô, sao tôi không nhớ rõ?"Huyết sắc trên mặt Phạm Như Nhi mất hết, xụi lơ trên mặt đất, sợ sệt không nói được lời nào.Ninh Dịch Thần một lòng lo lắng tình trạng cơ thể của Vân Nhiễm Khanh, không muốn lãng phí thời gian với Phạm Như Nhi, trực tiếp lạnh lùng nói câu kế tiếp: "Quay về giao công tác trên tay cho Catherine, cô ấy sẽ làm thủ tục từ chức cho cô."Ngay lúc Ninh Dịch Thần khom lưng ôm lấy Vân Nhiễm Khanh, lúc rời đi sắp lướt qua người ả, Phạm Như Nhi đột nhiên vật lộn đứng dậy, có vẻ giống như nắm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, đau khổ cầu xin..