Dư lão phu nhân hít sâu một hơi: "Là Dư Tẫn hại chết con trai tôi!"
Sơ Tranh lãnh đạm liếc bà ta: "Ồ, vậy nhiều năm như thế, vì sao bà không trả thù hắn?"
"..." Ánh mắt Dư lão phu nhân rõ ràng hiện lên một tia bối rối: "Oan oan tương báo khi nào..."
"Đây chính là con của bà, con độc nhất của bà."
"..."
Dư lão phu nhân muốn nói cái gì đó, nhưng mở miệng ra, lại đến một âm tiết cũng không phát ra được.
Tay nắm lấy thành ghế, không ngừng siết chặt, trên mu bàn tay, gân xanh dần dần nổi lên, đầu ngón tay hiện ra màu xanh trắng.
-
Dư lão phu nhân cùng Sơ Tranh giằng co một trận, Sơ Tranh chờ đến hơi không kiên nhẫn.
Mặc dù cô nói có nhiều thời gian, nhưng không muốn cứ ngồi như thế.
Cho nên Sơ Tranh bắt đầu "không quá hữu hảo" uy hiếp.
"Tôi nói tôi nói..." Dư lão phu nhân đau đến phát run, đáy mắt mang theo sự hoảng sợ.
Bà ta không muốn chết...
Sơ Tranh buông bà ta ra: "Nói sớm có phải tốt hơn không."
Dư lão phu nhân sợ hãi liếc nhìn cô một cái, đáy lòng cuồn cuộn cảm xúc chỉ có chính bà ta mới hiểu.
Đại thiếu gia Dư gia chết, không có quan hệ gì với Dư Tẫn, nhưng Dư Tẫn xui xẻo, đúng lúc đụng phải.
Năm đó Dư lão phu nhân gả cho Dư lão gia, cùng nhiều oanh oanh yến yến như thế đấu đá, bị người thiết kế hãm hại mất đi năng lực sinh đẻ.
Nhưng muốn đứng vững gót chân ở Dư gia, sao có thể không có con?
Dư lão phu nhân liền tìm một biện pháp.
Bà ta mua chuộc người bên cạnh, giả mang thai.
Lại mua chuộc bác sĩ, khi sinh con, để người phụ nữ mang thai đã sớm chuẩn bị xong, sinh đứa bé ra.
"Dư lão gia tin à?"
"A." Dư lão phu nhân cười lạnh: "Lúc ấy hắn bận rộn ứng phó với nữ nhân bên ngoài, làm gì có thời gian quan tâm đến tôi."
Sau khi đứa bé sinh ra, Dư lão gia cũng không hoài nghi.
Lúc ấy vì tướng mạo, Dư lão phu nhân chọn người mẹ, còn cố ý chọn người giống mình y hệt, cho nên đứa bé lớn lên, mặc dù không quá giống cha, nhưng cũng giống bà ta.
Mà đứa bé này quả thực rất xuất sắc, thông minh lại được lão gia thích, địa vị của Dư lão phu nhân cũng theo con mà nước lên thì thuyền lên.
Nhưng mà...
Không biết Dư lão gia nghe được tiếng gió từ chỗ nào, nói đứa bé này không phải là con ruột của ông ta.
Dư lão phu nhân biết rõ tính tình của Dư lão gia, nếu như quả thật để cho ông ta biết, đứa bé này không phải con ruột, thì đừng nói đứa bé, đến bà ta cũng chết không tử tê.
Lúc đầu bà ta án binh bất động, âm thầm mong một tia may mắn, Dư lão gia thích đứa bé này, có lẽ qua không bao lâu sẽ bỏ đi nghi ngờ.
Nhưng mà Dư lão gia cũng không bỏ đi nghi ngờ, ngược lại cho người đi điều tra.
Dư lão phu nhân hoảng hồn.
Đứa bé này không phải con ruột bà ta, mặc dù bà ta nuôi nhiều năm như vậy cũng có chút tình cảm, nhưng so với bản thân mình, Dư lão phu nhân càng quan tâm chính mình hơn.
Cho nên bà ta thiết kế chuyện xảy ra ngoài ý muốn kia.
Bà ta cho người truyền lời cho Chu Hải, để ông ta rót rượu chuốc say Đại thiếu Dư gia.
Lại gọi điện thoại cho hắn, nói mình có việc muốn nói với hắn, bảo hắn đi tới bên kia.
Bà ta giội nước lên mặt đất, nối điện, khi Đại thiếu Dư gia đi qua, sẽ bị dòng điện kích thích, trượt chân rơi vào hồ nhân tạo.
Hai bên hàng rào đều lỏng, mặc kệ hắn đi bên nào, cũng sẽ rơi xuống.
Sau khi Đại thiếu Dư gia chết, Dư lão gia liền ngừng điều tra, bà ta vẫn là chủ mẫu Dư gia.
Bởi vì bà ta nhẫn tâm.
Dư lão gia buông tha cho bà ta.
Ở trong chuyện này, Dư Tẫn là thật sự xui xẻo, lúc nào không ở lại ở ngay hiện trường vào thời điểm đó, còn bị người xác nhận.
Sơ Tranh giọng điệu lạnh lùng: "Cho nên hắn liền phải cõng nồi?"
Khóe miệng Dư lão phu nhân cong lên một độ cong quỷ dị: "Cô thật sự cho rằng chuyện này, chỉ có một mình tôi thiết kế ra sao?"
"Có ý gì?"
"Lão già kia biết tất cả mọi chuyện, hắn biết Dư Tẫn không phải hung thủ, nhưng hắn vẫn để Dư Tẫn cõng nồi, bởi vì việc này không thể kéo dài thêm nữa, cũng không thể điều tra đến trên đầu tôi, không thể để người ta biết, Đại thiếu Dư gia là con hoang, chủ mẫu Dư gia là tôi giết chết con trai."
Năm đó Đại thiếu Dư gia bị vớt lên, trực tiếp bị phán định là say rượu chết đuối.
Nếu như Dư lão gia thật sự quan tâm đứa con trai kia, thì cho người kiểm tra thi thể, tuyệt đối sẽ điều tra ra được nhiều thứ hơn.
Nhưng ông ta không có.
Ông ta ngầm thừa nhận Đại thiếu Dư gia chết bởi say rượu rồi rơi xuống nước.
Dư lão phu nhân thở dài: "Hắn sĩ diện lắm, nếu chuyện này thật sự bị truyền đi, hắn còn gặp người thế nào."
"Bằng không thì cô cho rằng, tôi có năng lực lớn như vậy, xử lý tốt cho Chu Hải?"
Chu Hải lên chức nhanh như vậy, cho dù bà ta có chút bản lĩnh, cũng không thể có ảnh hưởng lớn như thế được.
"Mẹ của Dư Tẫn thì sao?"
"Không biết, khi tôi biết tin, cô ta đã chết." Dư lão phu nhân nhìn Sơ Tranh một chút: "Nhưng tôi nghe nói, trước khi cô ta chết, người cuối cùng gặp chính là lão bất tử kia."
-
Hoa Xán vẻ mặt nặng nề đi theo Sơ Tranh ra ngoài.
Dư lão phu nhân ngồi ở chủ vị, thần sắc trắng bệch, giống như mất hồn.
"Tống tiểu thư, chuyện trong giới hào môn này, cũng quá bẩn thỉu đúng không?" Hoa Xán vẫn không nhịn được lên tiếng.
"Đại thiếu Dư gia không phải con ruột của bà ta." Giết một đứa con trai không phải do chính mình sinh ra, bảo trụ mạng sống và địa vị của mình, đối với Dư lão phu nhân mà nói, đáng giá.
Bà ta vất vả lắm mới giẫm lên nhiều nữ nhân như vậy, bò lên vị trí chủ mẫu Dư gia, sao có thể để tâm huyết vỡ tan.
Mặc dù sau đó Dư lão gia đã không còn tín nhiệm bà ta nữa, nhưng bà ta vẫn ngồi vững vàng ở vị trí chủ mẫu Dư gia.
Hoa Xán nói thầm: "Cho dù không phải thân sinh, cũng nuôi nhiều năm như vậy mà? Nuôi con chó cũng có tình cảm..."
Sơ Tranh không lên tiếng.
Loại gia đình hào môn này, có thể có bao nhiêu tình cảm.
Dư lão gia xem những đứa con trai này của ông ta, giống như công cụ, khi nên vứt bỏ, thì có thể vứt bỏ.
Quyền lợi cao hơn tất thảy.
Sơ Tranh và Hoa Xán đi ra khỏi nhà cũ Dư gia, lại thấy bên ngoài có mấy chiếc xe ngừng lại.
Dư Tẫn và Dư Nguy đều ở đây.
Dư Tẫn lười biếng dựa vào cửa xe, cả người đều rất buông lỏng: "Nhị ca đến tìm lão gia sao?"
Dư Nguy đứng trên bậc thang, đưa lưng về phía Sơ Tranh, không nhìn thấy thần sắc của anh ta.
"Ngũ đệ nói gì vậy, anh chỉ đến thăm lão phu nhân."
Dư Tẫn nở nụ cười, ánh mắt nghiêng ra, rơi vào trên người Sơ Tranh, hắn lập tức đứng thẳng người: "Bảo Bảo."
Sơ Tranh dẫn theo Hoa Xán đi ra khỏi cửa lớn Dư gia: "Sao anh lại tới đây?"
"Tới đón em."
"Về thôi."
Dư Tẫn không hỏi gì cả, mở cửa xe cho Sơ Tranh.
Sau khi Sơ Tranh lên xe, Dư Tẫn nhìn Dư Nguy: "Nhị ca, anh cẩn thận tìm đi, nói không chừng lão gia ở ngay chỗ này đấy."
Dư Nguy đúng là đến tìm Dư lão gia.
Từ sau khi Dư Tẫn cầm quyền, rốt cuộc không có ai từng nhìn thấy lão gia nữa.
Những nơi có thể tìm anh ta đều đã tìm.
Nhà cũ bên này vẫn luôn là lão phu nhân ở, có người hầu hạ, cũng không có ai từng thấy lão gia.
Nhưng anh ta không yên lòng, tự mình đến tìm, kết quả vẫn không tìm được gì cả.
"A —— "
Trong nhà cũ của Dư gia đột nhiên vang lên một tiếng hét.
Dư Nguy kinh ngạc, đột nhiên xoay người chạy vào bên trong.
Trong phòng, Dư lão phu nhân đổi một thân trang phục ung dung hoa quý, châu báu đeo trên người.
Bà ta ngồi ngay ngắn ở chủ vị, cổ tay để lên bàn, máu tươi theo bàn, chậm rãi chảy xuôi xuống.
Dư Nguy bị vũng máu kia làm hết hồn: "Lão phu nhân? Nhanh, gọi xe cứu thương!"