Nghe nói không bao lâu sau Tống Yên Nhiên cũng bởi vì tinh thần có vấn đề, mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn chết rồi.
Tống gia cũng bị chồng của Tống Yên Nhiên triệt để nuốt chửng, đứa con rể này đến một chút thể diện cũng chẳng cho, trực tiếp đuổi Tống Bác Học và bà Tống ra ngoài.
Tống Bác Học phấn đấu cả nửa đời trước, vốn cho rằng tuổi già có thể sống yên vui sung sướng.
Ai ngờ đến, cuối cùng lại là kết cục như vậy.
Thật lâu về sau Sơ Tranh gặp lại ông ta, đã hoàn toàn không nhận ra bộ dáng của ông ta nữa, bệnh đến tiều tụy không giống người.
Bà Tống không thấy tung tích.
Đương nhiên đây là nói sau.
Lúc này Sơ Tranh đang chờ yến hội kết thúc.
Dư Tẫn ứng phó với người xong, mang theo men say đi tới, khi đi đường cũng đều lắc lư, Sơ Tranh thật sự sợ hắn lập tức té xuống.
Nhưng cũng may mặc dù Dư Tẫn lắc lư, nhưng mỗi bước đều giẫm rất ổn.
Sơ Tranh không khỏi cảm thấy hắn lúc này giống như đứa bé con vừa tập đi.
Đứa bé con ngã đầu vào trong ngực Sơ Tranh, mặt trực tiếp chôn trong cổ Sơ Tranh, cọ xát.
Hô hấp nóng bỏng.
"Bảo Bảo."
Hắn gọi cô.
Sơ Tranh để hắn dựa vào mình chậm rãi một chút, chờ chú Bạch bên kia tiễn người đi gần hết, cô mới đẩy đẩy hắn: "Về thôi."
"Ừ."
Dư Tẫn ừ một tiếng, nhưng cũng không nhúc nhích, có thể là men say ấp ủ càng thêm rõ ràng hơn.
Hắn tiến đến bên tai Sơ Tranh, rất nhỏ giọng nói: "Bảo Bảo, anh nói cho em nghe một bí mật."
Hơi thở của hắn quá nồng đậm, Sơ Tranh hơi ngứa: "Nghiêm túc nói."
Dư Tẫn phồng má: "Không thể bị người khác nghe thấy."
"..." Sơ Tranh thở ra một hơi, ta nhịn! "Được, anh nói đi."
Tay Dư Tẫn quấn lên, thân thể mềm nhũn ép trên người cô, cánh môi dán lên vành tai cô: "Anh... anh muốn đi tiểu."
Trong giọng nói của Dư Tẫn tràn đầy ủy khuất.
Giống như có ai không cho hắn đi tiểu vậy.
"Đi tiểu đến nhà vệ sinh!" Sơ Tranh không thể nhịn được nữa.
Cái này tính là bí mật gì!
Thẻ người tốt muốn ăn đòn à!
"Anh đi rồi." Thanh âm của Dư Tẫn càng thêm ủy khuất lên án: "Nhưng mà... nhưng mà anh không mở được."
Sơ Tranh: "..."
Dư Tẫn thật sự đã say đến kịch liệt, Sơ Tranh đưa hắn đến nhà vệ sinh: "Tự mình đi vào được chứ?"
"Anh không được..." Dư Tẫn dính ở trên người Sơ Tranh.
"..."
Loại chuyện như vào nhà vệ sinh nam này —— Ta! Tuyệt đối không được!
Một phút sau, Sơ Tranh đỡ Dư Tẫn tiến vào nhà vệ sinh, cô sợ bị người khác thấy, dứt khoát nhét Dư Tẫn vào một gian phòng.
Cô để Dư Tẫn dựa vào vách ngăn trong gian phòng, cúi đầu cởi thắt lưng cho hắn: "Được rồi, nhanh lên."
Dư Tẫn lại gần, trong con ngươi mang theo men say, còn có mấy phần ý cười ngu ngốc: "Bảo Bảo, em có nhìn anh không?"
"Nhìn anh cái gì?"
Dư Tẫn chỉ chỉ phía dưới.
Sơ Tranh hận không thể ấn hắn vào trong bồn cầu tẩy rửa đầu óc một chút: "Đừng quấy."
"Ồ." Dư Tẫn phồng quai hàm, cúi đầu nói với tiểu đệ đệ của hắn: "Bảo Bảo không nhìn mi, nhất định là mi không ngoan."
Sơ Tranh nâng trán: "Anh có đi vệ sinh hay không?"
"Tại sao phải đi vệ sinh?" Dư Tẫn nghiêng đầy xuống: "Anh không thể lên Bảo Bảo sao?"
Sơ Tranh: "..." Có bản lĩnh thì lúc tỉnh táo anh nói với em câu này xem!
Có thể là Dư Tẫn thật sự không kìm nén được nữa, không tiếp tục nói mê sảng nữa, bắt đầu giải quyết nhu cầu sinh lý.
Sơ Tranh chờ hắn giải quyết xong, cài tốt dây lưng cho hắn, vừa chuẩn bị dẫn hắn ra ngoài, bên ngoài bỗng nhiên có tiếng bước chân.
"Bảo..."
Sơ Tranh dùng một tay đè miệng Dư Tẫn lại.
Dư Tẫn dùng một đôi mắt mang theo men say mơ màng, lúc này bất mãn, im ắng lên án Sơ Tranh, nhìn thế nào cũng thấy thương.
Sơ Tranh buông hắn ra, hắn há mồm liền muốn nói chuyện, Sơ Tranh trực tiếp hôn qua, chặn tiếng nói vào trong cổ họng hắn.
Nhưng Dư Tẫn được hôn đến thoải mái, bắt đầu nhỏ giọng hừ hừ.
Sơ Tranh: "..."
Bị người trông thấy ta còn có thể lăn lộn nổi không!
Sơ Tranh cắn hắn một chút, Dư Tẫn ủy khuất mếu máo, đẩy cô.
Cuối cùng Sơ Tranh vẫn lựa chọn dùng tay che miệng hắn.
Sơ Tranh nghe thấy tiếng xả nước bên ngoài, tiếng bước chân dần dần đi xa.
Sơ Tranh buông hắn ra, Dư Tẫn lập tức nói: "Em cắn anh, anh không cùng em hôn hôn nữa!"
"Không hôn thì không hôn."
Sơ Tranh đẩy cửa phòng ngăn ra, ngẩng đầu một cái liền nhìn thấy một người đàn ông đứng phía trước, thần sắc quỷ dị nhìn qua.
Sơ Tranh: "..." Má ơi! Vì sao còn có một người nữa, hắn tiến vào cũng không có tiếng sao?!
"Không, anh muốn hôn."
Dư Tẫn đằng sau còn đang nói chuyện.
Sơ Tranh: "..."
Ta hiện tại là đóng cửa phòng ngăn lại mới tốt, hay là tiến lên đánh ngất người bên ngoài mới tốt đây?
Người đàn ông xấu hổ cười cười, rụt cổ lại, chuẩn bị chuồn đi.
"Đứng lại!"
"Tôi... Tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì." Người đàn ông yếu ớt nói: "Tôi cũng không biết hai người, thật đấy!"
Sơ Tranh để Dư Tẫn đứng vững: "Anh tên gì? Làm gì?"
Người đàn ông run run rẩy rẩy mò ra danh thiếp của mình.
"Chuyện ngày hôm nay không được phép nói ra bên ngoài."
"Được được được."
Người đàn ông nhanh như chớp chạy ra khỏi toilet.
Kỳ thật Sơ Tranh và Dư Tẫn cũng không làm gì, hai người nhìn qua đều rất bình thường, nhưng ở vào tình thế như vậy, nhìn thế nào cũng thấy mập mờ.
Đương nhiên người ta là bạn trai bạn gái đứng đắn, làm chút chuyện cũng không có gì.
Sơ Tranh dẫn Dư Tẫn ra ngoài: "Đừng cọ lung tung, nghiêm chỉnh đi đường."
Dư Tẫn nhỏ giọng hừ hừ, thanh âm kia giống như mèo con, mềm mại yếu đuối, cào người cực kì.
"Tiên sinh." Chú Bạch thấy bọn họ ra, nhanh chóng đi tới: "Tiên sinh uống say?"
"Ừ." Sơ Tranh nói: "Tôi đưa hắn về trước."
"Vâng, làm phiền Tống tiểu thư."
Sơ Tranh đỡ Dư Tẫn rời đi, ở thang máy đụng vào Dư Nguy, trên người Dư Nguy cũng có chút mùi rượu, nhưng rõ ràng không say, một đôi mắt trong suốt.
"Uống say?" Dư Nguy chủ động đáp lời.
Sơ Tranh liếc anh ta một cái, không lên tiếng.
Dư Nguy cười cười, lễ phép lại ôn hòa, nhìn không ra bất kỳ ác ý gì.
Đinh ——
Cằm Dư Tẫn đặt trên bờ vai Sơ Tranh, nhướn mi nhìn anh ta, men say mông lung, nhưng bên trong vẫn lộ ra mấy phần thanh tỉnh.
Sơ Tranh đỡ hắn vào thang máy, Dư Nguy không đuổi theo, đứng ở bên ngoài thang máy: "Gia chủ đi thong thả."
Dư Nguy đổi cách gọi, chuyện lúc trước hắn nói, anh ta đồng ý.
Khóe miệng Dư Tẫn khẽ câu, nhưng ánh mắt rất mê man, nhìn có vẻ như không phải là trạng thái thanh tỉnh, một giây sau hắn liền vùi mặt vào trong cổ Sơ Tranh.
-
Trở lại biệt thự.
Người giúp việc đã ngủ, Sơ Tranh cũng không gọi cô ấy, trực tiếp đưa Dư Tẫn trở về phòng.
"Bảo Bảo, anh đói."
Dư Tẫn nằm ở trên giường, hai tay hai chân mở ra, tạo thành hình chữ đại.
Hắn bĩu môi la hét kêu đói.
Sơ Tranh thay lễ phục, không có chút lòng đồng tình nào nói: "Chịu đựng."
"Anh không." Dư Tẫn kêu càng to hơn: "Anh đói, Bảo Bảo! Em không thể ngược đãi anh!"
Dư Tẫn là một đại nam nhân, loại làm nũng này rõ ràng rất không hài hòa, nhưng lúc này hắn uống say, âm điệu mềm mại, cả người cũng lộ ra mấy phần mềm mại, cho nên tuyệt không lộ ra không hài hòa.
Ngược lại có mấy phần đáng yêu...
Sơ Tranh thay xong quần áo, đi qua, cúi người hôn hắn.
Dư Tẫn bị hôn đến toàn thân phát nhiệt, thật lâu sau mới nhỏ giọng thì thầm.
"Bảo Bảo? Em làm gì?"
"Không phải anh đói?"
Dư Tẫn vô tội chớp mắt, con mắt còn hơi đỏ, cánh môi đỏ bừng thấm lấy ánh nước khẽ mở: "Dạ dày anh đói."