Phần lớn tên, chỉ cần hỏi một chút, thì luôn có người từng nghe nói qua, có thể đối chiếu.
Còn một bộ phận không biết, cõ lẽ là đi ngang qua, bị đám người này bắt lại, hạ độc thủ.
Phát hiện vật chứng, lần này tất cả mọi người đều tin tưởng, hòa thượng trên núi Minh Tịnh không sạch sẽ, thôn dân mất đi nữ nhi con trẻ, dưới sự phẫn nộ, phóng hỏa đốt núi Minh Tịnh.
Đại ma đầu Minh Tiện đột nhiên nhận được sự thông cảm của bách tính, dồn dập nói hắn giết rất tốt, vì dân trừ hại.
Người trong giang hồ: "???"
Đây mẹ nó là tẩy trắng rồi à?
-
Hàn Thê Thê cũng bị trận xoay chuyển này làm cho có chút khiếp sợ.
Hàn Thê Thê chạy tới hỏi Sơ Tranh: "Đây không phải là ngươi làm ra chứ?"
"Ta không có bản lĩnh lớn như vậy." Sơ Tranh chậm rãi uống trà, ngữ điệu bình tĩnh không chút chập trùng.
"Mấy ngày nay ngươi bận rộn chuyện gì thế?" Hai người bên cạnh cô đi sớm về trễ, chắc chắn có vấn đề.
Sơ Tranh khí định thần nhàn: "Tìm Minh Tiện."
"..."
Không đúng.
Chắc chắn không đúng!
Nhưng Hàn Thê Thê không có chứng cứ.
Cơ mà việc này nếu thật sự do cô làm, vậy cũng coi như có bản lĩnh, thời gian mấy ngày ngắn ngủi, đã giải quyết xong chuyện này.
"Ngươi nói đám cầm thú kia còn giữ chứng cứ lại, có phải bọn họ đần không?"
"..."
Bọn họ đương nhiên không đần.
Sổ sách là cô tìm người làm, hỏi thăm những nhân khẩu mất tích trong mấy năm gần đây, bất kể có phải là bọn họ làm ra không, dù sao cứ viết lên là được rồi.
Về phần tầng hầm kia... Đó cũng không phải cô làm, vốn đã có rồi.
"Thị nữ" của Hàn Thê Thê trước đó thuật lại chuyện cũ của nàng từng nói, nàng bị nhốt, chùa miếu ban ngày người đến người đi, hương hỏa không ngừng, bọn họ không có khả năng cứ giam giữ người khơi khơi như thế.
Vì tẩy trắng cho thẻ người tốt của ta, thật sự mệt cả tim.
Mấu chốt là thẻ người tốt còn chạy.
Nhóc đáng thương yếu ớt bất lực muốn khô héo.
-
Chuyện của núi Minh Tịnh náo nhiệt một thời gian, rồi dần dần yên tĩnh xuống, dù sao núi Minh Tịnh cũng không còn người sống nào để phụ trách chuyện này nữa.
Đám người Lương Huyên kia có lẽ không tra được tin tức gì hữu dụng, cũng đã lên đường rời đi.
Sơ Tranh bảo ác nhân Giáp Ất dựng lên cái phân giáo của Phạm Tiên giáo ở phụ cận, dựa vào tài lực cường đại chèo chống, phân giáo trong thời gian ngắn liền hình thành quy mô ban đầu.
"Giáo chủ, tuyển chọn người ở đây, đều không thể tín nhiệm, thật sự có thể chứ?"
Ác nhân Giáp vì tương lai của Phạm Tiên giáo mà lo lắng.
Mặc dù nhiều người, nhưng những người này cũng không thể tin mà!
Mấu chốt là Sơ Tranh còn cho bọn họ nắm giữ nhiều tiền như vậy, nói là làm tiền hoạt động của phân giáo.
"Bọn họ không dám làm gì." Sơ Tranh rất bình tĩnh.
"Vì sao?" Ác nhân Giáp Ất không hiểu.
Ngài lại không ở đây tọa trấn, sao lại không dám làm gì?
Sơ Tranh hỏi: "Các ngươi dám lén ta làm chuyện gì khác sao?"
Ác nhân Giáp Ất lập tức biểu trung tâm: "Chuyện này sao giống nhau được, chúng ta trung thành tận tâm với giáo chủ, bây giờ giáo chủ không có ở đây, chúng ta đều nghe ngài, không dám lén ngài làm gì đâu."
Bọn họ cũng không dám.
Sơ Tranh cô nương rất dữ.
Đánh không lại.
"Hắn cũng nghe." Cô không cần tất cả mọi người nghe lời, chỉ cần có một người phụ trách thật lợi hại nghe lời là được.
Người phụ trách phân giáo Phạm Tiên giáo vừa vặn nghe thấy đoạn đối thoại, cưỡi ngựa nhậm chức không quá ba ngày: "..."
Có thể không nghe sao?
Mẹ nó vợ con đều đã đưa đến thành Liễu Châu "hưởng phúc" rồi.
Ngay từ đầu bọn họ cũng cho rằng tiểu cô nương này là người ngốc nhiều tiền, muốn kiếm một khoản tiền lớn?
Kết quả thì sao?
Ha ha!
Người ta nghĩ còn xa hơn ngươi nhiều, muốn lấy tiền rồi đi ngay, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.
Hắn thấy rất kỳ quái, bọn họ mới đến bao lâu, sao cô có thể mò ra tin tức của bọn họ một cách rõ ràng như thế.
Sơ Tranh đậu ở chỗ này, tất nhiên là bởi vì nơi này có một "tổ chức tình báo" có thể tra đủ loại tin tức, những người gia nhập Phạm Tiên giáo này làm sao có thể nghĩ đến, Sơ Tranh đập tiền cho "tổ chức tình báo" nổi danh trên giang hồ, đi thăm dò chút chuyện lông gà vỏ tỏi của bọn họ chứ.
Tổ chức tình báo: "..." Chúng ta cũng không nghĩ tới, suy nghĩ của kẻ có tiền chính là không tầm thường.
"Sơ Tranh cô nương." Người phụ trách phân giáo hít sâu một hơi, cười tiến đến: "Chuyện ngài bàn giao, ta đều đã sắp xếp xong xuôi."
"Chuyện gì?" Ác nhân Ất nghi hoặc.
"Còn có thể là chuyện gì, tìm giáo chủ đó!" Ác nhân Giáp trợn mắt trừng một cái, chuyện này còn phải nói nữa à, Sơ Tranh cô nương phát triển nhiều giáo chúng như vậy, không phải là vì tìm giáo chủ sao.
Thế là giáo chúng gia nhập phân giáo, mỗi người cầm một phần bức họa của giáo chủ, người tìm được người trước tiên, còn có tiền thưởng kếch xù.
-
Khâu Nhạc Hà.
Võ lâm minh chủ bây giờ.
Bởi vì Khâu Nhạc Hà xử sự công chính, năng lực xuất chúng, trong giang hồ rất có địa vị, rất được người yêu mến.
Vốn nên 5 năm một đổi võ lâm minh chủ một lần, Khâu Nhạc Hà đã làm liên tiếp năm kỳ, cũng chính là làm võ lâm minh chủ 25 năm.
Có thể nói là người tại chức dài nhất trong các vị minh chủ.
Khâu Nhạc Hà không có chuyện xấu gì, gia đình hòa thuận, sự nghiệp thuận lợi, thuộc hạ ngưỡng mộ, nhi nữ song toàn.
Quả thực chính là tiêu chuẩn của người thắng trong cuộc đời.
Chỉ là một người như vậy...
Phái người thiết lập ván cục hãm hại thẻ người tốt của cô.
Vì cái gì chứ?
Thẻ người tốt làm gì ông ta?!
Đây là chuyện mà bóng trắng kia khai ra, Khâu Nhạc Hà muốn hãm hại Minh Tiện, nhưng người kia cũng không biết vì sao Khâu Nhạc Hà lại làm thế.
Khâu Nhạc Hà thân là võ lâm minh chủ, muốn diệt trừ tai họa võ lâm, cũng có thể lý giải.
Nhưng ông ta hoàn toàn có thể quang minh chính đại mà đến, không cần vẽ vời thêm chuyện, hãm hại thẻ người tốt...
Sơ Tranh không tìm được tin tức hữu dụng trong phần tài liệu này, xem ra còn phải tự mình đến phủ Minh chủ một chuyến.
【 Đi làm gì? 】
Phá sản.
【...】 Ta tin cô mới có quỷ! Ta nhìn điệu bộ này của cô là đi trói người thì có.
Thế là Sơ Tranh cầm nhiệm vụ Vương Giả phát, vừa mở phân giáo, vừa tiến về phủ Minh chủ.
Đợi khi cô đến phủ Minh chủ, cờ xí của Phạm Tiên giáo đã cắm khắp nơi.
Đám người gian hồ: "..."
Bọn họ chưa từng thấy thế lực nào khuếch trương như thế!
Cuồng vọng!
Phách lối!
Quá không để danh môn chính phái bọn họ vào mắt!
Thế là hiệp khách chính nghĩa tiến hành thảo phạt mấy cái phân giáo mới này.
Mà hết lần này tới lần khác Sơ Tranh luôn bắt mấy người đặc biệt lợi hại, ném ở phân giáo trấn bãi, người trong phân giáo còn ỷ có tiền, đặc biệt biết kích động bách tính, dẫn đến lần nào những hiệp khách chính nghĩa này cũng ăn thiệt thòi, bị bách tính đuổi đánh.
Bọn họ có thể đánh tà giáo, nhưng có thể đánh bách tính sao?
Không thể!
Nhưng bách tính nhìn trúng cái gì?
Mẹ nó ai đưa tiền người đó chính là cha.
Tức giận đến bọn hiệp khách chính nghĩa này phun máu ba lần.
Sơ Tranh cũng không biết những việc này, cô đang đứng ở trước phủ Minh chủ, bên cạnh là Hàn Thê Thê cắn cây cỏ, Sơ Tranh cũng không biết nàng muốn đi theo mình làm gì.
Đại khái là bởi vì dung mạo cô đẹp đi.
Hàn Thê Thê đang híp mắt nhìn bảng hiệu phủ Minh chủ, thần sắc không còn vẻ hoạt bát như ngày xưa, không biết đang suy nghĩ gì.
"Đại tiểu thư, ngài về rồi."
Trong phủ Minh chủ có một người ăn mặc như gã sai vặt chạy ra, trực tiếp chạy đến trước mặt Hàn Thê Thê.
Sơ Tranh: "???"
Người này gọi cái gì?
Hàn Thê Thê và Khâu Nhạc Hà có quan hệ gì?
Hai người khác họ mà.
Sơ Tranh quay đầu nhìn Hàn Thê Thê, Hàn Thê Thê nhổ cây cỏ trong miệng ra, thần sắc hơi nhạt: "Ta đã sớm không còn là đại tiểu thư của các ngươi nữa, đừng gọi bậy, minh chủ đại nhân hận không thể đánh chết ta đây này."