Phái Xích Dương chính là bọn người Lương Huyên, bọn họ tới hỏi Quân Bất Quy.
Trong tay huynh đệ Cao Tề Cao Dũng từng có không ít độc dược loại này, không biết bọn họ lấy từ đâu ra, nhưng có lẽ biết giải như thế nào.
Về phần Hàn Thê Thê, lúc ấy Sơ Tranh đột nhiên biến mất trên chiếc thuyền kia.
Biển lớn mênh mông, bọn họ không tìm được người, cuối cùng chỉ có thể tiến về đảo Thất Tinh trước.
Mà rất không khéo, đụng vào bọn người Lương Huyên, cho nên lúc này mới đồng thời lên đảo.
Lương Huyên có việc muốn nhờ, đi gặp Cao Tề.
Hàn Thê Thê không nói tới làm gì, chỉ nói nghe nói đảo Thất Tinh phong cảnh đẹp, cố ý tới nhìn một cái.
Thế là Hàn Thê Thê và thị nữ của nàng, cùng ác nhân Giáp Ất bị Sơ Tranh bỏ rơi, bị Cao Dũng dẫn đi, tiến về phòng cho khách.
Ánh mắt Cao Dũng không ngừng liếc về phía người nàng.
Thân thể Hàn Thê Thê lung linh tinh tế, tuyệt đối được chăm sóc tỉ mỉ, tăng thêm nàng bước đi thướt tha, càng lộ ra dụ hoặc.
Hàn Thê Thê chẳng hề để ý đến ánh mắt không có hảo ý của Cao Dũng.
Cao Dũng cười hai tiếng: "Hàn cô nương từ Thiên Sơn xuống, chắc y thuật rất cao siêu?"
Trên gương mặt xinh xắn của Hàn Thê Thê mang theo nụ cười: "Y thuật cao siêu thì không đến, nhưng trị chút bệnh vặt thì vẫn có thể."
Hàn Thê Thê nói lời này nhìn như khiêm tốn, nhưng kì thực không có chút ý khiêm tốn nào.
Cao Dũng bị tư sắc của Hàn Thê Thê mê hoặc đến choáng váng: "Nhắc tới cũng thật trùng hợp, gần đây ta rất cảm thấy thân thể khó chịu, không biết Hàn cô nương có thể giúp ta xem một chút không?"
Hàn Thê Thê không lập tức đáp ứng, mà hỏi: "Nghe nói Khâu Nhạc Hà ở đây?"
Sắc mặt Cao Dũng lập tức biến đổi, sau đó cười nói: "Khâu Nhạc Hà là võ lâm minh chủ, sao lại đến hòn đảo nhỏ vắng vẻ này của chúng ta được."
Cho dù Khâu Nhạc Hà không bàn giao, Cao Dũng cũng sẽ không nói lung tung.
Khâu Nhạc Hà là võ lâm minh chủ, bọn họ trước kia ở trên giang hồ cũng không có thanh danh tốt gì, Khâu Nhạc Hà đột nhiên đến nơi này của bọn họ, còn thanh liêm gì được?
Điểm nặng nhẹ ấy đáy lòng Cao Dũng vẫn đếm được.
"Hàn cô nương nghe được tin tức giả từ đâu?"
Hàn Thê Thê hơi nhíu mày.
Khâu Nhạc Hà không ở đây?
Không thể nào, vừa rồi khi đến, rõ ràng nàng đã nhìn thấy bên ngoài có con thuyền, thuyền kia và thuyền trên đảo không giống, chắc chắn là có người bên ngoài lên đảo.
Hàn Thê Thê dịu dàng nói: "Không phải Cao đại hiệp nói thân thể khó chịu sao, tiểu nữ giúp ngài xem một chút?"
Cao Dũng bị tiếng Cao đại hiệp kia của Hàn Thê Thê làm cho toàn thân đều mềm nhũn, làm sao còn nghĩ nổi những chuyện khác nữa.
"A, được được được, làm phiền cô nương."
-
Sơ Tranh không kinh động đến người của đảo Thất Tinh, từ nơi vắng vẻ lên đảo.
"Cẩn thận một chút."
Sơ Tranh giơ tay đỡ Minh Tiện, không biết Minh Tiện suy nghĩ gì, không tránh khỏi Sơ Tranh, mặc cho cô đỡ mình đi lên phía trước.
Nhưng đi tới đi tới, liền phát hiện tay Sơ Tranh đã sờ đến bên hông hắn.
Người sau vẻ mặt đứng đắn, giống như thật sự chỉ là đỡ hắn thôi.
Minh Tiện rũ mắt nhìn một chút, cuối cùng cũng chỉ đành thở dài dưới đáy lòng, theo cô đi.
Địa hình đảo Thất Tinh có chút phức tạp, Sơ Tranh và Minh Tiện cũng không phải lên đảo từ chính diện, đi một hồi lâu, mới nhìn rõ kiến trúc.
Địa thế bằng phẳng hơn, Sơ Tranh liền buông Minh Tiện ra, đổi thành kéo tay hắn.
Minh Tiện giãy dụa, Sơ Tranh cầm thật chặt.
Minh Tiện: "..."
Trong đầu Minh Tiện có vô số loại phương pháp làm cho cô buông mình ra, nhưng cuối cùng đều hóa thành tiếng thở dài thật dài.
Hắn không có cách nào xuống tay với cô.
"Tay nhỏ của cô nãi nãi là ngươi có thể sờ sao? A? Ngươi nhìn chỗ nào đấy?"
Sơ Tranh và Minh Tiện đồng thời dừng lại.
Cách đó không xa một nam nhân bị treo trên tàng cây, phía dưới có một cô nương áo lam đứng đấy, cách đó một khoảng còn có người trông chừng.
Hàn Thê Thê đã trông thấy Sơ Tranh và Minh Tiện, lập tức vứt bỏ món đồ chơi mới của nàng, nhảy mấy bước đến trước mặt bọn họ.
Hàn Thê Thê vừa ngạc nhiên lại vừa tiếc hận: "Các ngươi còn chưa chết à."
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Không chết." Làm ngươi thất vọng rồi!
Ánh mắt Hàn Thê Thê rơi vào cánh tay giao nhau của Sơ Tranh và Minh Tiện, đột nhiên cười xán lạn: "Chậc, đại ma đầu sắp nở hoa rồi."
Sơ Tranh nhìn Minh Tiện, nở hoa chỗ nào rồi?
Minh Tiện bị nhìn đến không được tự nhiên, rút ra tay, không nghĩ tới lần này lại rút được.
Nhiệt độ trên ngón tay tản ra, Minh Tiện không khỏi có chút thất lạc.
Hắn cấp tốc thu hồi tay, ôm kiếm của mình, đi sang bên cạnh hai bước, giống như như vậy là có thể phân rõ giới hạn với Sơ Tranh vậy.
"Hắn là ai thế?" Sơ Tranh nhìn về phía người bị Hàn Thê Thê treo.
"Cao Dũng, Nhị đảo chủ đảo Thất Tinh." Hàn Thê Thê hái cây cỏ ngậm: "Nam nhân không có loại nào tốt."
Có thể nói là Hàn Thê Thê hoàn toàn không tị hiềm Minh Tiện.
Minh Tiện không hiểu thấu nằm không cũng trúng đạn, nhìn về phía Cao Dũng bên kia một chút, vô số mảnh vỡ kí ức đột nhiên xông tới.
Nam nhân này...
Hắn khắc sâu ấn tượng.
Đáy mắt Minh Tiện trong nháy mắt phun lên từng trận sát ý.
Sơ Tranh và Hàn Thê Thê đều chưa kịp phản ứng, Minh Tiện đã lướt qua phía bên kia.
Trường kiếm ra khỏi vỏ, vọt thẳng đến mệnh môn Cao Dũng.
Khi kiếm của hắn sắp đâm đến Cao Dũng, thân thể hắn đột nhiên lui về phía sau, bị người kéo lại.
Đáy lòng Minh Tiện lúc này chỉ còn lại thù hận và phẫn nộ, căn bản không chú ý là ai kéo hắn, trở tay chính là một kiếm.
Sơ Tranh không nghĩ tới Minh Tiện sẽ thật sự chém, thu thế không kịp, lưỡi kiếm sắc bén xẹt qua cánh tay cô, máu tươi trong nháy mắt thấm đẫm xiêm y màu nguyệt bạch.
Có lẽ là máu tươi kích thích đến Minh Tiện, hắn bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Sơ Tranh che lấy cánh tay, đứng ở nơi cách hắn một mét.
Kiếm trong tay Minh Tiện buông lỏng, rơi xuống đất, keng một tiếng, hắn bước mấy bước qua, đáy mắt chỉ còn lại hối hận và khẩn trương, cẩn thận đỡ bả vai Sơ Tranh: "Sao nàng không tránh?"
"..."
Ta mẹ nó nếu như biết chàng sẽ xuống tay, thì có thể không tránh à!
Ta lại không ngốc!
"Ta xem một chút." Minh Tiện giơ tay liền muốn cởi y phục của Sơ Tranh, trong thoáng chốc nhớ tới nam nữ hữu biệt, hắn không thể tự nhiên như Sơ Tranh được.
Minh Tiện túm Hàn Thê Thê đang xem kịch bên cạnh qua, toàn thân đều lộ ra âm trầm ngoan lệ: "Cầm máu cho nàng."
Hàn Thê Thê: "..."
Minh Tiện quay người muốn rời đi, Sơ Tranh một tay níu hắn lại.
Minh Tiện đành phải dừng lại, đưa lưng về phía cô, cầm tay cô, để Hàn Thê Thê băng bó cho cô.
Hàn Thê Thê kéo ống tay áo lên, nhìn vết thương, không tính là nghiêm trọng, chỉ là máu chảy ra hơi nhiều, nhìn khá dọa người.
Hàn Thê Thê đè ép thanh âm nói chuyện với cô: "Đại ma đầu này hình như rất quan tâm ngươi? Ngươi làm sao thu phục hắn?"
Hàn Thê Thê cho rằng "đại ma đầu" hẳn là loại toàn thân phát ra khí thế kinh khủng "ngươi liếc ta một cái ta liền giết cả nhà ngươi".
Nhưng đại ma đầu Minh Tiện này...
Nói như thế nào đây... Trên người hắn đúng là có loại sát khí làm người ta không thoải mái kia, lâu lâu cũng có hơi thở âm u chảy xuống.
Nhưng đại đa số thời điểm, hắn đều tương đối yên tĩnh.
Chứ đừng nói là hiện tại, vị đại ma đầu này làm gì có bộ dạng của ma đầu nữa.
Làm sao thu phục hắn?
Sơ Tranh cân nhắc lại: "Hôn hắn?"
Hàn Thê Thê: "??"
Minh Tiện: "..." Ta nghe thấy!
-
Sơ Tranh buông ống tay áo ra, Minh Tiện xoay người, ánh mắt dừng lại trên ống tay còn đang nhuốm máu của cô: "Đau không?"
"Không đau." Thần sắc Sơ Tranh không có mảy may biến hóa: "Trước khi lên đảo, ta đã nói với chàng thế nào?"
Minh Tiện vừa đả thương Sơ Tranh, nghe thấy Sơ Tranh hỏi như vậy, hắn không khỏi chột dạ, giọng nói cũng ép tới trầm thấp.