Gã đàn ông có một cái chân còn ở bên ngoài, Sơ Tranh nhét hai lần không nhét vào được, đột nhiên dùng sức ——
Người phụ nữ nghe thấy một tiếng "răng rắc", gã đàn ông bị đau đến tỉnh lại, còn chưa kịp kêu một tiếng, lại hôn mê bất tỉnh.
Người phụ nữ nhìn thấy người bên ngoài hung thần ác sát vỗ vỗ tay, ầm một tiếng đóng cửa xe lại.
Cô ta hoảng hốt thét lên, cả người đều sắp dán vào cửa sổ xe, run lẩy bẩy.
Sơ Tranh lên xe, người phụ nữ hoảng sợ nhìn chằm chằm cô, hai tay ôm trước ngực, mặt mũi tràn đầy phòng bị và e ngại.
Sơ Tranh: "..."
Cứu trắng.
Thua thiệt lớn.
-
Sơ Tranh đưa người đến cục cảnh sát, cô không nghĩ tới cục diện này sẽ đảo ngược lại.
Khi người phụ nữ kia bị tra hỏi, lộ ra rất không bình thường, làm nhân viên cảnh sách kinh nghiệm phong phú biết trong này chắc chắn có vấn đề.
Kết quả thẩm vấn một hồi, quả nhiên thẩm vấn ra được vấn đề.
Người phụ nữ này và gã đàn ông kia lại là một đám, người nữ này phụ trách dụ người, gã đàn ông phụ trách cướp bóc.
Sơ Tranh: "??"
Các ngươi còn nam nữ song sát nữa à?
Sao có thể làm vậy chứ!
Vậy ta không phải làm chuyện tốt không công à?!
"Cô gái, cô thật là lợi hại. Nhưng lần sau không thể lỗ mãng như thế nữa, lỡ như gặp phải nguy hiểm gì thì làm sao bây giờ."
"..." Ta có thể có nguy hiểm gì, đại lão không sợ.
【 Tiểu tỷ tỷ, cô còn năm phút đồng hồ. 】
Sơ Tranh: "!!"
Mua xe của cục cảnh sát dùng có hài hòa không?
"Ôi, cô gái, cô đi đâu vậy?"
Sơ Tranh nhanh chân rời đi, không để ý đến người đằng sau gọi cô, cấp tốc lên xe.
Năm phút đồng hồ mặc dù không thể làm gì, những sau khi gấp đôi chính là nửa tiếng tiêu hết hai triệu, có thể nhiều hơn năm phút thì nhiều hơn năm phút đi.
Mỗi giây mỗi phút cũng không thể lãng phí.
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ đạt được thành tựu gấp đôi, hai triệu đã đến sổ sách. Mời tiểu tỷ tỷ trong vòng nửa tiếng, tiêu hết hai triệu nha! 】
Sơ Tranh dừng xe trước một hội sở giải trí, đi thẳng vào bên trong.
Cổng có người trông coi, Sơ Tranh bị gác cổng ngăn lại.
"Tiểu thư, mời lấy thẻ hội viên ra."
Sơ Tranh: "Bây giờ làm được không?"
"..."
Sơ Tranh được mời vào bên trong, một tấm thẻ hội viên có thể nạp từ năm mươi vạn trở lên, Sơ Tranh trực tiếp muốn nạp tiền vào, Vương bát đản nhắc nhở cô, nạp tiền vào thì tiền kia vẫn tồn tại, cũng không bị tiêu hết.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh nhìn về phía chị gái làm thẻ cho cô, dưới đáy lòng thở ra một hơi, lấy khí thế như muốn nuốt chửng sông núi đập thẻ lên bàn: "Hóa đơn tối hôm nay, tôi trả hết."
"??" Chị gái kia vẻ mặt đần độn, nói chuyện cũng không lưu loát: "Mạnh tiểu thư, cô muốn thanh toán cho tất cả khách nhân sao?"
"Không được?"
"Được thì được... Nhưng vì sao?" Chị gái không nhịn được hỏi ra tò mò dưới đáy lòng.
"Có tiền." Muốn phá sản.
Chị gái kia: "..."
Chị gái lộ ra một nụ cười xấu hổ lại không thất lễ.
Làm người nghèo khó đố kỵ.
Chị gái không chắc chắn lắm hỏi: "Là tất cả sao?"
Sơ Tranh nhìn thời gian: "Ừ, đủ hai triệu không?"
Chị gái sắp không duy trì nổi nụ cười: "... Bây giờ phần lớn khách đều đi rồi, Chắc là... Không đủ."
Có phòng bao vật giá cao, rượu thuốc lá cao cấp vừa ra, hơn mấy trăm ngàn cũng được.
Nhưng thời gian lúc này...
"Vậy thì đưa đồ qua cho bọn họ, đưa đến khi đủ hai triệu mới thôi." Sơ Tranh đẩy thẻ qua, thúc giục chị gái kia: "Quét thẻ nhanh lên."
Chị gái: "..."
-
Bên trong hội sở, còn có khách trong phòng bao, cũng bắt đầu được tặng đồ.
Một số người không hiểu: "Đây là ai đưa? Chúng tôi không gọi..."
Phục vụ viên bảo trì mỉm cười: "Là một vị khách mời."
"Ai vậy?"
Phục vụ viên lắc đầu, biểu thị không rõ.
Mọi người cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là người quen.
Nhưng mà có người phát hiện là toàn bộ hội sở, tất cả phòng bao đều được tặng, không chỉ có như thế, còn giúp bọn họ thanh toán nữa.
"???"
Đây là tên phá gia nào thế?
Phá của như vậy?
-
Khi Sơ Tranh rời khỏi hội sở, vừa vặn trông thấy Hoa Hòe và một người phụ nữ đi từ hội sở ra, hai người đều rất kín đáo, cấp tốc lên một chiếc xe.
Sơ Tranh nhìn quanh, không phát hiện hư hư thực thực có chó săn.
Cô lập tức lên xe, đuổi theo chiếc xe kia.
Xe dừng lại ở khách sạn nào đó, Sơ Tranh dùng di động chụp được ảnh Hoa Hòe và người phụ nữ kia cùng xuống xe.
Hoa Hòe ngụy trang đầy đủ, người phụ nữ ngược lại không che giấu gì, sau khi xuống xe Hoa Hòe liền ôm vai người phụ nữ.
Cô phóng đại màn hình nhìn một chút, không biết người phụ nữ này... Nhưng nhìn qua tuổi tác không nhỏ, tuyệt đối không phải là cô gái trẻ tuổi gì đó.
Hay nha!
Nguyên chủ thế này thì không thích, hóa ra lại thích kiểu này!
Sơ Tranh cho người tra xem người phụ nữ này là ai, tư liệu rất nhanh được truyền cho cô.
Người phụ nữ là phó tổng của tập đoàn nào đó, chồng là tổng giám đốc tập đoàn.
Sơ Tranh cân nhắc lại, quyết định làm một chuyện tốt.
Cô gửi tất cả ảnh chụp qua cho vị tổng giám đốc kia, thuận tiện gửi cái địa chỉ qua.
Đối phương đường đường là tổng giám đốc, nếu như quả thật muốn điều tra, thì nhất định có thể tra được bọn họ ở phòng nào.
Làm xong những chuyện này, cũng mặc kệ thời gian này đối phương có thể trông thấy hay không, thâm tàng bất lộ, thảnh thảnh thơi thơi trở về nhà.
Ngày hôm nay cũng đang cố gắng làm người tốt đó!
Ngày hôm sau Sơ Tranh nhìn thấy hot search về Hoa Hòe.
Ảnh chụp không phải tấm Sơ Tranh gửi, mà là ảnh chụp trong khách sạn, hai người đều quần áo không chỉnh tề, thất kinh che ống kính.
Nếu như người phụ nữ không có gia thất, thì nhiều nhất là xem như gặp gỡ quen biết, cùng lắm thì công khai kết giao, chờ cơn gió này đi qua, rồi hòa bình chia tay.
Nhưng bây giờ vấn đề là, người phụ nữ này không chỉ có gia thất, mà còn lớn tuổi hơn Hoa Hòe nhiều.
[ Mẹ! Hát hò chẳng ra sao cả, người cũng buồn nôn như thế, Hoa Hòe này đúng là một thân đen. ]
[ Người phụ nữ này lớn hơn hắn ta bao nhiêu? Đây là bị bao nuôi à? ]
[ Lấy tiền của chồng, đi bao nuôi tiểu bạch kiểm, cũng là 6666 nha! ]
[ Hoa Hòe này là ai thế? ]
[ Tôi không tin Hòe Hòe là loại người này, chắc chắn là Hòe Hòe bị oan! Ảnh chụp này nói không chừng là P! ]
[ Trước đó tôi còn rất thích anh ta, không ngờ anh ta buồn nôn cỡ này, thoát fan. ]
Hoa Hòe vốn không nhiều fan hâm mộ, trong nháy mắt thoát mất một nửa.
Hoa Hòe bây giờ mới thảm nhất.
Hắn ta quen biết người phụ nữ này trên buổi tụ hội của Bạch Nhã Toàn, chỉ cần đi một chuyến, đối phương đáp ứng giúp hắn ta ra Album.
Kết quả hắn ta còn chưa vớt được chỗ tốt gì, đột nhiên bị cả mạng lưới biết hết.
"Cậu cả ngày không lo nghiêm túc luyện hát đi, làm ra chuyện gì đây!! Cậu không thể đi con đường chính đáng đàng hoàng được à?"
Người đại diện Phương Quân chỉ vào Hoa Hòe, tức giận đến không biết nên nói thế nào.
Hoa Hòe cúi thấp đầu không nói lời nào.
Phương Quân càng nghĩ càng tức: "Cậu không viết ra được thứ gì tốt, được, tôi tìm người viết cho cậu, cậu thì sao? Cả ngày chạy ra ngoài, bây giờ còn dẫn ra chuyện như vậy, cậu bảo tôi làm sao mà giải quyết cho cậu đây?"
Hoa Hòe nắm chặt nắm đấm, hắn ta làm những chuyện này là vì cái gì... Còn không phải vì ra Album sao.
Công ty căn bản không nghĩ tới chuyện cho hắn ta ra Album.
Phương Quân cảm thấy mình thật sự không mang nổi người này, ngày hôm đó đề nghị lên công ty.
Trong kịch bản khi Phương Quân tiếp nhận Hoa Hòe, thì hắn ta đã nổi tiếng, hơn nữa lúc ấy Hoa Hòe dùng nguyên chủ làm "xã giao", tự hiên hết thảy hướng đi đều là hướng tốt.
Hoa Hòe náo ra chuyện lớn như vậy, Phương Quân cũng bỏ gánh không làm, công ty quyết định yên lặng theo dõi kỳ biến —— biến tướng mà nói, chính là mặc kệ.