Trên người Sơ Tranh có Thông Thiên Thần Điện, luôn luôn có yêu đến tìm cô, không phải phá tường, thì chính là phá cửa tiệm.
Sơ Tranh phiền đến không được, thương lượng với Thần Điện: "Mi có thể độc lập sinh hoạt được không?"
—— Không thể.
Thần Điện ăn vạ không đi.
Sơ Tranh: "..."
Rất tức giận nha.
Nhưng thứ đồ chơi này vừa thấy không thích hợp liền chạy vào trong thân thể cô.
Sơ Tranh quyết định tu luyện, sau đó bắt nó ra.
"Nàng đang làm gì thế?"
Tuyên Ảnh kỳ quái nhìn Sơ Tranh ngồi xếp bằng ở trong sân.
Sơ Tranh: "Hấp thu tinh hoa nhật nguyệt."
Mi tâm Tuyên Ảnh nhảy một cái, tiến lên kéo cô dậy: "Không muốn sống nữa?"
Sơ Tranh: "??"
"Trong thân thể nàng còn có xương độc, nàng không thể tu luyện."
"... A, quên mất."
"..." Chuyện này mà nàng cũng có thể quên được!! "Ta xem cánh tay nàng."
Sơ Tranh vung tay áo lên cho hắn nhìn: "Còn muốn xem nơi khác không? Ta có thể..."
Tuyên Ảnh xém chút đẩy Sơ Tranh ra, hắn hít sâu mấy hơi, ngăn chặn cảm xúc loạn thất bát tao bị cô khơi ra.
Hắn thấp giọng nói: "Đừng lộn xộn."
Tuyên Ảnh thật lòng quan sát vết tích trên cánh tay Sơ Tranh, so với lúc trước hắn xem, hình như đã lan tràn đến một cánh tay khác.
"Khó chịu không?"
"Chàng sờ thì không khó chịu nữa." Sơ Tranh thành khẩn không thôi: "Chàng sờ nhiều nhiều."
Tuyên Ảnh: "..."
Vì sao cô có thể nói loại chuyện này một cách chững chạc đàng hoàng như thế.
"Sờ không?" Sơ Tranh xích lại gần hắn, có chút chờ mong hỏi.
Tuyên Ảnh thấp giọng ho một tiếng: "Ta ôm nàng trở về phòng?"
Sơ Tranh nghiêng đầu xuống, ánh mắt lần theo gương mặt hắn, chậm chạp dời xuống: "Ta có thể ôm chàng."
Tuyên Ảnh bị cô chọc cười, trực tiếp khom người ôm cô lên: "Nàng ôm ta giống kiểu gì."
Tốt xấu gì hắn cũng là nam, còn gặp người thế nào nữa.
Sơ Tranh chậm rãi nói: "Thích dáng vẻ của chàng."
"..."
Tuyên Ảnh ôm chặt Sơ Tranh, đi mấy bước về đến phòng, đặt người ở trên giường, hắn chống tay ở hai bên đầu Sơ Tranh, kìm lòng không được hôn cô.
Tuyên Ảnh hôn luôn luôn khắc chế, lại rất nhẹ nhàng, như nước bao vây, làm cho người ta đắm chìm trong bầu không khí hắn tạo nên.
Sơ Tranh có thể ngửi được hương khí rất nhạt, thấm vào ruột gan, lại vấn vít không tiêu tan, khơi ra dục niệm sâu trong nội tâm.
Ánh nến trong phòng đột nhiên tắt đi, lâm vào trong bóng tối, trên giường thân ảnh hai người trùng điệp, mông lung lại mập mờ.
"Tuyên Ảnh, chàng nói xương độc có truyền cho chàng không?"
Trong bóng tối có âm thanh vang lên.
"Nàng nghĩ gì thế? Xương độc không phải những loại độc khác, sẽ không truyền cho ta."
"Không thể?"
"Ừ."
"Vậy chúng ta có thể giao..."
Trong bóng tối Tuyên Ảnh hít sâu, bên tai rơi xuống thanh âm nóng hổi của Sơ Tranh, liên đới thân thể lạnh buốt của hắn dường như cũng có nhiệt ý.
-
Hôm sau.
Sơ Tranh không muốn động đậy, Tuyên Ảnh bị cô ngang ngược ôm, dậy không nổi, cũng không động được.
Tuyên Ảnh nằm một hồi, có lẽ càng nằm càng cảm thấy khó chịu.
Hắn đẩy đẩy Sơ Tranh: "Thả ta ra."
"Không."
Tuyên Ảnh: "Sao thế? Có phải khó chịu không?"
Sơ Tranh hàm hồ nói: "Nóng."
Đầu ngón tay Tuyên Ảnh khẽ run, đụng phải da thịt Sơ Tranh, nhiệt ý nóng hổi, từ đầu ngón tay một đường vọt vào trong thân thể.
Sơ Tranh cọ cọ trong ngực hắn hấp thu ý lạnh: "Tuyên Ảnh, chàng thật thơm."
Tuyên Ảnh: "..."
Luôn cảm thấy nàng muốn ăn mình.
Không biết có phải là bởi vì đã trải qua hành vi thân mật hay không, mà hương khí trên người Tuyên Ảnh dày đặc hơn rất nhiều.
Không chỉ thơm, mà còn có chút hương vị ngọt lịm, đặc biệt dễ ngửi.
Vừa mê vừa say, muốn cắn... Được rồi, không muốn động.
Tuyên Ảnh đẩy sợi tóc xốc xếch trên trán Sơ Tranh ra, nhẹ giọng hỏi: "Thích không?"
"Ừ."
Trên người hắn có hương vị của thần Mộc, người khác nhau sẽ ngửi được mùi hương khác biệt.
Hương khí đại biểu cho dục niệm, cũng là ưa thích.
Trong lòng hạnh phúc, hậu sinh mong muốn.
Nàng là thật sự thích hắn.
Thật tốt.
-
Không thể tu luyện, Sơ Tranh lại không ngăn được những yêu ma quỷ quái người trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên kia, thế là cô suy nghĩ ra một biện pháp —— mở cửa kinh doanh!
Khuất phục?
Khuất phục là không thể nào khuất phục, đời này cũng không thể khuất phục.
Sơ Tranh an trí Thông Thiên Thần Điện ở trong sông, muốn vào Thông Thiên Thần Điện để được che chở, nhất định phải thật tâm thật ý cảm ơn cô.
Có thật lòng hay không, Vương bát đản chính là một cơ cấu giám định rất tốt.
Biến thành cơ cấu giám định - Vương Giả: 【...】 Vì ký chủ mà mỉm cười phục vụ, thời khắc ghi nhớ.
Nó vạn vạn không nghĩ tới, tiểu tỷ tỷ có thể nghĩ ra loại biện pháp này.
Cô như vậy ai chân tâm thật ý cảm ơn cô chứ!!
Thông Thiên Thần Điện mở cửa kinh doanh, yêu ma quỷ quái nghe được tiếng gió, một mạch vọt tới con sông bên ngoài Hàn Giang Thành.
Dân chúng thường xuyên có thể trông thấy dị tượng từ trên trời rơi xuống, dọa cho chúng bách tính đến phát sợ.
Mà sau khi bọn yêu ma quỷ quái này đến, đều bị chặn ở bên ngoài.
Bọn họ cho là yêu cầu Sơ Tranh nói rất dễ dàng thực hiện, nhưng thực tế chứng minh bọn họ quá ngây thơ.
Có người không nguyện ý làm "đồ ngốc" như thế, ỷ vào thực lực của mình, muốn cưỡng đoạt.
Nhưng mà vừa động thủ, trên trời chính là sấm sét đì đùng.
Tụ tập nhiều yêu ma quỷ quái như vậy, giờ mà động thủ, pháp tắc thiên địa chỉ cần vài phút là diệt sạch.
Cho nên còn chưa kịp động tay với Sơ Tranh, đã bị đồng bạn bên cạnh ấn vào trong bùn, muốn chết thì cũng đừng kéo bọn họ theo.
Sơ Tranh đứng ở bên ngoài cung điện, cung điện kim quang lóng lánh chiếu rọi cô đến chói mắt: "Các ngươi muốn đi vào, chỉ có một điều kiện này."
"Ngươi như vậy không phải đang làm khó người khác sao?!" Có người không phục: "Ngươi nói chân tâm thật ý chính là chân tâm thật ý à?"
Ngươi cũng không phải người mà! Sơ Tranh nhịn xuống xúc động muốn phun tào, mặt mày lãnh đạm: "Ngươi có vào không?"
"..."
Không cướp được, nếu còn không thể đi vào, có lẽ bọn họ đều sẽ biến mất trong trời đất.
Ở đây mỗi ngày đều trông thấy một đám yêu ma quỷ quái, cắn răng nghiến lợi vây quanh bên ngoài thần điện, không ngừng tẩy não mình phải chân tâm thật ý cảm ơn Sơ Tranh.
Cảm ơn cô... Cảm ơn cả nhà cô chứ!!
Nhóm yêu ma quỷ quái cực kỳ táo bạo.
Táo bạo xong lại ép trở về, ngồi xổm tiếp tục tẩy não.
Bọn họ có thể làm sao?
Cướp lại cướp không được.
Nhóm yêu ma quỷ quái đắng cả mề!
Ba ngày sau, thật sự có một tiểu thần tiến vào được.
Có người hỏi thăm kỹ xảo của hắn, tiểu thần cũng không có gì giấu diếm, nói cứ xem cô như ân nhân mà cảm ơn là được rồi.
Yêu ma quỷ quái: "..."
Kẻ thù còn tạm được!!
Theo thời gian trôi qua, có không ít yêu ma quỷ quái đã tiến vào Thần Điện.
Không vào được chỉ có thể cay đắng tiếp tục tẩy não mình, phải coi Sơ Tranh là kẻ thù... Không đúng, là ân nhân.
Trong Thần Điện cũng không phải là cung điện bình thường, mà là một mảnh trời đất khác, đây là một không gian mới mà các giới dùng mạng mở ra, đứng ở bên ngoài pháp tắc.
Bên trong linh khí dư dả, đủ cho bọn họ sinh tồn ở bên trong.
Thần Điện càng giống như một cánh cửa có thể di động, Sơ Tranh là người giữ cửa, chỉ có cô mới có thể chân chính mở cánh cửa này ra.
Sơ Tranh đợi dưới đáy sông, không thường xuyên ở Hàn Giang Thành, dân chúng ngẫu nhiên thấy cô đi từ trong sông lên, sợ đến run rẩy
Về sau không biết sao lại truyền ra cô là Hà Thần tân nhiệm.
Sơ Tranh: "..."
Tại sao ta lại bị nhậm chức?
Các ngươi đừng có nói mò được không?
Hỏi qua ý kiến của ta chưa?
"Hà Thần đại nhân, sớm a."
Sơ Tranh lạnh buốt trừng Tuyên Ảnh một cái, Tuyên Ảnh cười kéo tay cô: "Hà Thần đại nhân muốn đi đâu?"
Sơ Tranh trầm mặc, không trả lời, lúc Tuyên Ảnh cho là cô sẽ không nói chuyện, cô ở trong tia nắng ban mai, ngước mắt nhìn về phía hắn, nói rõ ràng từng chữ một: "Đi vào trong tim chàng."
Tuyên Ảnh kéo tay cô, đặt lên trái tim trống rỗng của mình: "Nàng ở đây."
Nàng chính là trái tim của ta, nó đang nhảy nhót, nàng nghe thấy không?