Không phải đám lần trước, nhưng nhìn điệu bộ này, chắc là cùng một nhóm người.
Thư Tuyển xuất hiện, bọn họ liền xuất hiện.
Thư Tuyển biến mất, bọn họ cũng biến mất.
Những này là người của Thư Tuyển, hay là giám thị hắn?
Sơ Tranh xách túi sách xuống lầu, ánh mắt đảo qua vị trí của người nằm vùng kia, hất túi sách lên trên lưng, rồi đi ra phía bên ngoài.
Đi đến một tiệm bán đồ ăn sáng, Sơ Tranh nhìn thấy Thư Tuyển ở bên trong, đuôi lông mày cô hơi nhấc lên, gióng trống khua chiêng đi tới.
Cửa tiệm bán đồ ăn sáng cũ nát, chỉ bày biện bảy tám chiếc bàn, bây giờ đã ngồi đầy người.
Học sinh đi học, người trẻ tuổi đi làm, người già dẫn cháu đi mua đồ ăn, âm thanh huyên náo tạo nên một buổi sáng bận rộn.
Nam sinh ở bên trong góc kia, ở vào tình thế như vậy bỗng lộ ra chút đột ngột.
Thư Tuyển chỉ gọi một bát cháo, bên cạnh bày một chiếc máy tính, đang dùng một tay thao tác.
Trong tiệm ăn đều ngồi đầy người, duy chỉ có một mình hắn độc chiếm một bàn.
Trước mặt Thư Tuyển đột nhiên tối sầm lại, tay gõ bàn phím của hắn hơi dừng lại, ngước mắt nhìn sang.
"Chào buổi sáng." Sơ Tranh kéo cái ghế đối diện ra ngồi xuống, lạnh lùng lãnh đạm chào hỏi.
Thư Tuyển: "..."
Thư Tuyển nhìn Sơ Tranh buông túi sách màu hồng phấn kia xuống, lấy tư thế cực kỳ tuỳ tiện ngồi ở đối diện, đầu ngón tay hắn cọ cọ bàn phím, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Chào buổi sáng."
Sơ Tranh gọi bữa sáng, cũng không nói chuyện, bắt đầu chậm rãi ăn.
Thư Tuyển nhìn cô chằm chằm.
Thời gian dài hắn cũng không dời ánh mắt đi, Sơ Tranh không nhịn được: "Nhìn tôi có thể nhìn no bụng?"
Thư Tuyển thu tầm mắt lại, giơ tay khép máy tính lại: "Sao cô ra ngoài sớm vậy?"
"Đi học."
"..." Đúng rồi, hắn quên mất, cô gái này còn đang đi học.
Thư Tuyển nhìn túi sách của Sơ Tranh một chút: "Cô học lớp mấy rồi."
"Lớp 11."
Sơ Tranh ăn cơm xong, quay đầu nhìn bên ngoài: "Người bên ngoài giám thị anh?"
Thư Tuyển theo ánh mắt Sơ Tranh nhìn sang, vẻn vẹn chỉ nhìn một giây liền thu hồi lại, ánh mắt cổ quái rơi trên người cô.
"Sao cô biết hắn đang giám thị tôi?"
Sơ Tranh hờ hững nói: "Những người này anh trở về liền xuất hiện, anh đi rồi thì không thấy tăm hơi, không giám thị anh thì giám thị ai?"
"Cô có thể phát hiện ra bọn họ." Nơi này ngư long hỗn tạp, người chưa trải qua huấn luyện, căn bản sẽ không phát hiện được, cô phát hiện ra bằng cách nào?
Sơ Tranh khẽ nâng cằm, không nói chuyện, im ắng biểu thị cô có thể.
Đại lão chính là lợi hại như vậy đấy!
"Đúng là giám thị tôi." Thư Tuyển tiếp tục uống cháo: "Nhưng không có ảnh hưởng gì."
"Có cần tôi giúp anh giải quyết bọn họ không?" Sơ Tranh rất hung tàn dùng muỗng khua khua, trong mắt dường như cũng hiện ra ánh sáng kích động.
"..." Thư Tuyển nghẹn họng: "Không cần."
Sơ Tranh rất thất vọng: "Tôi đi học."
"A..." Thư Tuyển chưa kịp phản ứng, nhẹ giọng "A" một tiếng, sau đó hàm hồ đáp: "Ồ, được."
Chờ đáp xong Thư Tuyển mới phát giác được không thích hợp, vì sao lại có một loại cảm giác mình và cô rất quen thuộc nhỉ?
Bọn họ mới gặp nhau mấy lần?
Thư Tuyển giơ tay nắm lấy mặt dây chuyền hình thánh giá trước ngực, nhìn thân ảnh Sơ Tranh biến mất ở cửa tiệm, cũng không biết đang suy nghĩ gì, hồi lâu sau mới tiếp tục uống xong cháo, cầm máy tính chuẩn bị tính tiền rời đi.
"Đã thanh toán rồi."
"..."
Thư Tuyển nhét tiền về lại trong túi, đội mũ lên đi ra khỏi tiệm ăn.
Hắn nhìn về một phương hướng nào đó, suy tư một hồi, dạo bước đi đến trước một chiếc xe, giơ tay gõ gõ.
Hồi lâu xe vẫn không có động tĩnh, Thư Tuyển kiên nhẫn tiếp tục gõ.
Cuối cùng cửa sổ của ghế sau xe không nhịn được hạ xuống, lộ ra một gương mặt bình thường không có gì lạ mắt.
"Các anh muốn đi theo tôi tới khi nào?"
Người kia nói: "Chừng nào cậu chịu giao đồ ra, thì chúng tôi sẽ không đi theo cậu nữa."
Giữa lông mày Thư Tuyển nhiễm lên sự không kiên nhẫn và không vui: "Đồ không ở chỗ tôi, tôi đã nói rất nhiều lần rồi."
"... Lời này cậu nói với tôi cũng vô dụng, được phía trên tin mới được."
Thư Tuyển trầm mặc một chút: "Tùy các anh vậy."
Hắn ôm máy tính quay người, đi hai bước, dừng lại, quay đầu: "Các anh bị người phát hiện."
"???"
-
Sơ Tranh còn lo lắng khi mình trở về, Thư Tuyển lại chạy, không nghĩ tới cô trở về Thư Tuyển đang ở nhà.
"Có việc?"
"Nhìn xem anh còn sống không." Nếu như lại chạy, cô cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp đánh gãy chân rồi nhốt lại!
"Khiến cô nhọc lòng quan tâm rồi, tạm thời sẽ không chết." Thư Tuyển dựa vào cửa, hắn hơi dừng lại: "Vào không?"
Chờ chút!! Tại sao lại mời cô?
Nhưng mà lời đã nói ra miệng, Thư Tuyển cũng không tiện đổi giọng, chỉ hi vọng Sơ Tranh từ chối.
Sơ Tranh làm sao có thể từ chối.
Yêu cầu của thẻ người tốt đều phải thỏa mãn.
Cho nên cô đường hoàng vào cửa.
Thư Tuyển hít sâu một hơi, không biết mình nổi điên cái gì, lại muốn mời cô vào.
-
Gian phòng cũng không có gì thay đổi so với trước đó, màn cửa kéo đến kín kẽ, đèn đặt dưới đất tản ra ánh sáng yếu ớt.
Sơ Tranh quét mắt nhìn gian phòng chứa đồ mở ra: "Người lần trước anh xử lý thế nào rồi?"
Thư Tuyển vào phòng bếp rót một ly nước: "Bạn nhỏ, học tập cho giỏi, đừng hỏi những chuyện không nên hỏi."
Bạn nhỏ ông nội mi!
Ai là bạn nhỏ!!
Trên mặt Sơ Tranh rất bình tĩnh: "Người kia là tôi bắt."