"Đúng rồi, còn có chuyện quan trọng nhất của em ấy bây giờ vẫn là học tập, cho dù tình cảm của hai người tốt, thì cũng không thể làm ảnh hưởng đến việc học của em ấy được."
Thư Tuyển: "..."
Rốt cuộc là ai ảnh hưởng đến ai?
Mỗi ngày cô trêu chọc mình xong, đều giống như không có việc gì đi làm bài tập.
"Tôi biết."
Chủ nhiệm lớp xác định không có gì muốn bàn giao nữa, lúc này mới cho Thư Tuyển rời đi.
Thư Tuyển thở ra một hơi, xuống dưới lầu tìm Sơ Tranh.
Sơ Tranh và Hạ San đứng chung với nhau, Thư Tuyển đi qua, Hạ San che miệng cười, nháy mắt với Sơ Tranh một cái, rồi chạy về phía cha mẹ mình.
Thư Tuyển đứng bên cạnh Sơ Tranh, không ít học sinh và phụ huynh đều nhìn về phía bên này.
Sơ Tranh dẫn Thư Tuyển rời đi, chờ lên xe, tránh khỏi những ánh mắt kia, Sơ Tranh mới hỏi: "Giáo viên nói gì?"
"Bảo em đừng viết chữ chậm như vậy nữa."
"..."
Viết chữ chậm thì thế nào?!
Cái này mà cũng nói!
Họp phụ huynh xong, qua mấy ngày nữa sẽ được nghỉ.
Tết âm lịch, Thư Tuyển cùng gia đình Sơ Tranh đón tết, cha Nhan mẹ Nhan chuẩn bị không ít thứ, náo nhiệt qua một năm.
Kỳ sau của lớp 12, tình hình học tập trở nên khẩn trương.
Sơ Tranh vẫn hờ hững như cũ, không thấy chút dáng vẻ có hứng thú nào.
Khuỷu tay Sơ Tranh chống đỡ mặt bàn, trong tay cầm thánh giá Thư Tuyển cho, đặt ở bên môi, một tay khác chậm rãi viết một tờ bài thi.
Hạ San ngồi bên cạnh đọc sách, nhìn thấy thánh giá trong tay Sơ Tranh, có chút tò mò hỏi: "Tiểu Sơ, cái này ai tặng cậu thế? Nhìn rất bình thường nha..."
Trước đó cô ấy đã nhìn thấy, chỉ là vẫn không hỏi.
Trên bàn của Sơ Tranh ngược lại có không ít vòng tay dây chuyền đủ mọi loại hình.
Nhưng chưa từng thấy cô đeo bao giờ.
Chỉ có sợi dây chuyền này, cô vẫn luôn đeo chưa từng lấy xuống, ngẫu nhiên còn nắm lấy thưởng thức.
"Bạn trai."
"..."
Được thôi, cẩu lương mình tự tìm, quỳ cũng phải ăn cho xong.
Sơ Tranh viết bài tập xong, lấy điện thoại di động ra nhìn một chút.
Thư Tuyển gửi cho cô một tin nhắn.
Không có tác dụng gì, Sơ Tranh xem hết lại cất di động về lại.
Vất vả lắm mới chịu đựng được đến khi tan học, Sơ Tranh tùy tiện nhét đồ vào trong túi sách rồi xách túi rời đi.
"Bạn học Nhan Sơ Tranh, em đi hướng nào đấy?"
Chủ nhiệm giáo dục giống như u linh xuất hiện ở đằng sau lưng cô, âm trầm gọi cô.
Sơ Tranh: "..."
Số lần Sơ Tranh leo tường quá nhiều, viết kiểm điểm cũng vô dụng.
Cho nên chủ nhiệm giáo dục tăng thêm một quy định trong trường, không cho phép leo tường ra khỏi trường, thời gian tan học cũng không được.
Nhưng mà Sơ Tranh cứ làm theo ý mình.
Chủ nhiệm giáo dục không còn cách nào, vừa đến giờ liền đến "đưa" cô ra cổng trường.
Bình yên đi cổng trường thì không chịu, cứ khăng khăng phải leo tường!
Nếu mà ngã xuống, trường học lấy gì đền đây?!
-
Sau khi Sơ Tranh thi đại học xong mới nghe thấy tin tức mới nhất của Đỗ Hạ.
Đỗ tiên sinh không chịu được Đỗ phu nhân cả ngày làm ầm ĩ, lựa chọn ly hôn.
Đỗ phu nhân đương nhiên không chịu, cảm thấy Đỗ tiên sinh là bởi vì người phụ nữ khác mới ly hôn với mình, huyên náo phi thường khó xử.
Cuối cùng có thể là thái độ của Đỗ tiên sinh kiên quyết, Đỗ phu nhân không có cách nào, thế mà lại tìm người chụp chứng cứ Đỗ tiên sinh ngoại tình.
Chứng cứ tất nhiên là giả tạo ra.
Đỗ tiên sinh thấy Đỗ phu nhân là phụ nữ, vẫn luôn nhường nhịn, nhưng lúc này lại dám đánh loại chủ ý này, làm sao có thể nhẫn nhịn được nữa.
Hai người ly hôn đại chiến phi thường đặc sắc, cũng đủ để quay một bộ ly hôn đại tác chiến.
Cuối cùng Đỗ phu nhân không chiếm được chỗ tốt gì.
Đỗ Hạ được phán cho bà ta, bởi vì tình huống của công ty bây giờ, nên thứ Đỗ phu nhân được phân chia cho cũng không nhiều.
Đỗ Hạ cũng bởi vì ngoài ý muốn, bỏ lỡ kì thi đại học.
Trường học quý tộc học phí đắt đỏ, Đỗ phu nhân không có cách nào độc lập chèo chống số học phí kia.
Bản thân Đỗ tiên sinh cũng đang sứt đầu mẻ trán, không có tiền cho cô ta học tiếp trường học quý tộc học phí đắt đỏ.
Đương nhiên lấy thành tích của Đỗ Hạ, cho dù tham dự kỳ thi, thì có lẽ cũng sẽ không có được thành tích tốt gì.
Đỗ Hạ học lại một năm, thi đậu một trường đại học chẳng ra sao cả.
Đỗ Hạ không hiểu chuyện của công ty, chỉ cảm thấy Đỗ tiên sinh và Đỗ phu nhân có tiền, cho dù bọn họ ly hôn thì chắc cũng có không ít tiền.
Cho nên giơ tay chính là muốn tiền.
Đỗ Hạ còn có dã tâm, cô ta đợi thừa kế công ty của Đỗ tiên sinh, nên cũng không học tập cho giỏi.
Chỉ với đức hạnh này của cô ta, Đỗ tiên sinh làm sao dám cho cô ta thừa kế.
Sau đó lại tìm Đỗ tiên sinh đòi tiền, Đỗ Hạ gặp đủ các loại ngăn cản.
Nghe nói cuối cùng huyên náo đến mức Đỗ tiên sinh muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô ta.
Đỗ phu nhân cũng không chịu được con gái của mình hút máu như thế, nhưng bà ta cũng không có cách nào, tiền trên người đều bị Đỗ Hạ lấy đi rồi.
"Sáng mai có một buổi xem mắt, con đi xem một chút đi."
Đỗ phu nhân nhìn đứa con gái làm ổ trên ghế sofa, giữa lông mày mang theo lệ khí cay nghiệt.
Lúc trước tại sao bà ta lại muốn nhận nó về chứ.
Trước khi nó xuất hiện, hết thảy đều rất tốt.
Cho dù Đỗ tiên sinh không thích bà ta, thì cũng nhìn vào đứa con gái nhu thuận hiểu chuyện, cùng bà ta tương kính như tân, muốn cái gì mua cho cái đó, người người ao ước.
Từ sau khi đón nó về, hết thảy đều thay đổi.
Đỗ Hạ ngồi dậy: "Mẹ có ý gì?"
"Con nhìn bộ dáng bây giờ của con xem, lấy chồng sớm một chút đi thôi." Đỗ phu nhân nói.
"Con có bộ dáng gì? Con như thế này không phải trách mẹ à, nếu không phải các người ôm nhầm con, thì con có thể như bây giờ chắc?"
Đỗ Hạ đột nhiên bộc phát.
"Còn có tại sao mẹ lại ly hôn với cha, nếu mẹ không ly hôn, chúng ta có thể luân lạc tới chỗ này sao?"
"Mày còn trách tao? Nếu không phải do mày, sao lão Đỗ lại ly hôn với tao chứ!" Đỗ phu nhân cũng bị nói đến bùng nổ.
Bà trách tôi.
Tôi trách bà.
Giống như không có điểm cuối.
Hai người nhao nhao nhao nhao rồi động tay, Đỗ Hạ thất thủ đẩy Đỗ phu nhân lên bàn trà.
Đỗ phu nhân hôn mê tại chỗ.
Đỗ Hạ thấy máu chảy, bị dọa đến mất hồn, cũng không kịp xem xem bà ta còn sống không, mà trực tiếp chạy mất.
Đỗ phu nhân vốn không phải chết, nhưng bởi vì không cứu kịp, mất máu quá nhiều mà chết.
Đỗ Hạ trốn đông trốn tây, căn bản không dám lộ diện.
Đương nhiên đây đều là nói sau, bây giờ vừa tốt nghiệp trung học.
Sơ Tranh cầm thư thông báo trúng tuyển, giao thư thông báo cho cha Nhan và mẹ Nhan.
Thư Tuyển cùng Sơ Tranh vào cửa, đứng ở bên cạnh, nếu như không phải trông thấy hắn, thì cũng giống như không có cảm giác tồn tại gì cả.
Cha Nhan mẹ Nhan cầm thư thông báo trúng tuyển nhìn nửa ngày: "Trường học này được không?"
"Trường học nằm trong top 10 cả nước, rất tốt." Người trả lời chính là Thư Tuyển.
Cha Nhan mẹ Nhan liếc nhau, đại khái là kích động, cũng đại khái là những cảm xúc khác, hai người đều có chút nóng mắt.
Cha Nhan trầm tư nói: "Vậy con về thăm cha mẹ nuôi của con một chút đi, là bọn họ nuôi dưỡng con, phải cảm ơn bọn họ."
Sơ Tranh cũng không muốn trở về thăm.
Cô qua loa đáp một tiếng, để cha Nhan mẹ Nhan tự vui mừng, cùng Thư Tuyển về trước.
-
Bốn năm đại học, Thư Tuyển cùng cô học.
Sơ Tranh trừ thích mua những thứ đồ chơi loạn thất bát tao lại đáng tiền về nhà, thì không có thói xấu gì khác.
Đồ Thư Tuyển mặc trên người, đồ hắn dùng, đều là cô mua.
"Người anh cũng là của em."
"Của em." Thư Tuyển tức giận ôm người lên ngồi trên thân: "Bạn nhỏ, có phải hôm nay em nói chuyện với chàng trai khác không?"
"Không có."
"Anh nhìn thấy."
Sơ Tranh trầm tư một lát: "Em đi giết hắn?"
"..."
Hắn sai rồi.
Có một ngày Sơ Tranh kỳ quái hỏi hắn: "Vì sao anh lại muốn ở đây?"
"Em không thích?"
"Không gian nhỏ, không đặt được nhiều đồ." Ảnh hưởng ta phá sản.
"Phòng này... Là cha anh để lại." Thư Tuyển chậm rãi nói: "Thứ ông ấy để lại cho anh không nhiều."
Sơ Tranh cũng không biết nên nói gì, suy nghĩ một hồi, nói: "Bây giờ anh có em."
Thư Tuyển hôn cô một cái: "Anh biết. Buông anh ra, anh đi dọn dẹp, lát nữa Bùi Loan muốn tới ăn cơm."
"Anh ta tới đây làm gì?"
"Không biết, chắc là tới xem một chút." Cách một thời gian Bùi Loan sẽ tới một chuyến.
Giọng điệu Sơ Tranh không kiên nhẫn: "Anh ta có thấy phiền không chứ?"
Xem ra cần phải tìm cho Bùi gia một chút chuyện để làm, chuẩn bị mấy hạng mục lớn cho anh ta làm.