Ngọn lửa như đạn pháo, bay qua, bắn xuyên qua C267.
C267 theo bản năng e ngại ngọn lửa, vươn nhánh cây ra, vù vù lui về phía sau.
Tinh Kiều nhanh chóng bò từ dưới đất dậy, cố gắng khống chế lại đám lửa kia, để nó đụng vào người C267.
Ngọn lửa đụng vào C267, va chạm ra đốm lửa nhỏ, rơi xuống đất cũng không dập tắt, ngược lại bốc cháy lên.
C267 bị chọc giận, ném người nữ "trên tay" xuống, phát ra tiếng gào thét như động vật, nhánh cây lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được sinh trưởng.
Nó đưa nhánh cây điên cuồng vọt tới ngọn lửa.
Ngọn lửa từng bước giảm nhỏ đi.
Nhánh cây trên mặt đất sột soạt bò sang phía Tinh Kiều, bốn phương tám hướng bao vây cậu.
Tinh Kiều có chút gấp gáp, nhưng mà ngọn lửa đã biến mất, lực lượng trong thân thể cậu cũng giống như đã hết, lúc này làm cách nào cũng không thể hội tụ ra được ngọn lửa mới.
Nhánh cây càng ngày càng gần, một nhánh đã leo đến cạnh chân cậu.
Tinh Kiều giống như có thể cảm nhận được cảm giác sền sệt của nhánh cây kia, có chút buồn nôn.
Cậu phải chết sao?
Không!
Tinh Kiều cắn chặt răng.
Lúc đối mặt với nguy hiểm bản năng mới bộc phát ra, khiến cho Tinh Kiều lần nữa đánh ra một đám lửa.
Ngọn lửa rơi trên nhánh cây, nhánh cây bị ngọn lửa đốt cháy, bỗng nhiên lui về phía sau, không ngừng đập xuống đất, ý đồ muốn dập tắt ngọn lửa.
Nhưng đây không phải lửa bình thường.
Tốc độ thiêu đốt của ngọn lửa rất nhanh, cơ hồ chỉ mới đảo mắt, đã đốt tới nhánh cây khác của nó, cũng cấp tốc lan tràn lên phía thân thể.
Tinh Kiều chống đất thở.
Bây giờ cậu cảm thấy mình không có chút sức lực nào, trước mắt biến thành từng mảng màu đen, cảnh sắc trước mắt càng thêm mơ hồ.
Sơ Tranh như có điều suy nghĩ nhìn Tinh Kiều, ánh mắt liếc qua ngẫu nhiên chia một ít cho C276.
Tinh Kiều này...
Có chút đặc biệt.
C276 bị đốt đến mất lý trí, cũng không dập tắt ngọn lửa trên người, nó liều lĩnh phóng tới chỗ Tinh Kiều, rất có một bộ dạng muốn đồng quy vu tận.
Tinh Kiều chống đất lui về phía sau.
Nhưng cậu không còn khí lực, dậy không nổi, chạy không được...
Ngọn lửa u lam trong mắt cậu đang cấp tốc tới gần, huyết dịch cả người đều như bị đông lại, cậu không cảm giác được bất cứ nhiệt độ gì.
Tiếng chuông tử vong gõ vang dưới đáy lòng.
Ánh sáng màu u lam càng ngày càng thịnh, trước mắt đã không nhìn thấy những thứ khác.
Tinh Kiều giơ tay ngăn trước người, nhắm mắt lại.
Ào ào ào ——
Mưa phùn thấm vào trong đêm, ướt lạnh rơi vào làn da trần trụi bên ngoài.
Ý lạnh theo tuỷ sống, từng chút từng chút thấm vào trong xương.
Hô hấp của Tinh Kiều dồn dập, nhưng bên tai trừ âm thanh "ào ào ào", thì không nghe thấy âm thanh gì khác.
Chết sao?
Tinh Kiều chậm chạp thả tay xuống, mở một con mắt ra nhìn xung quanh.
Trên bãi cỏ có những ngọn lửa tán lạc yếu ớt bốc cháy, C276 không thấy tăm hơi.
Trước mắt cậu hơi chao đảo một cái, tế bào màu trắng xuất hiện trong tầm mắt.
Thiếu nữ che ô, ngăn mưa phùn rả rích rơi xuống cho cậu: "Đứng lên đi."
Tinh Kiều nuốt một ngụm nước bọt: "Nó đâu?"
Thiếu nữ hờ hững: "Chết rồi."
Chết rồi?
Tinh Kiều nhìn về phía màn hình ảo bên cạnh.
Số hiệu của sinh vật không biết: C276·23 (tử vong)
Tên của sinh vật không biết: Không
Đẳng cấp: 7
Linh trị dao động: 523
Sinh tồn năng lực: Bình thường
...
"Có niêm phong hồ sơ không." Âm thanh điện tử bình tĩnh vang lên.
Tinh Kiều không rõ ràng cho lắm nhìn về phía Sơ Tranh.
Người sau cúi thấp mặt mày, cánh môi khẽ mở: "Niêm phong hồ sơ."
"Đang niêm phong hồ sơ... Niêm phong hồ sơ thành công, đã đổi mới đến tổng kho số liệu, quyền hạn sửa chữa đã đổi mới."
Tinh Kiều lại nhìn màn hình, phát hiện màu sắc hồ sơ thay đổi.
Phía dưới cùng nhất biểu hiện ra một loạt chữ nhỏ.
【 Hồ sơ không thể sửa đổi, nếu như cần xin liên hệ với chủ nhân Hoàng Tuyền Lộ. 】
Tinh Kiều thở ra một hơi, bò từ dưới đất dậy: "Nó là do chị giết sao?"
"Bằng không thì còn có thể là em sao?"
"..."
Tinh Kiều thu liễm lại tất cả cảm xúc, lại khôi phục thành tiểu soái ca lãnh khốc như trước.
Sơ Tranh nhìn về phía nơi xa: "Đi xem xem người kia còn sống không."
Tinh Kiều chỉ vào mình.
"Nơi này còn có người khác?"
"..."
Tinh Kiều lung la lung lay đi qua.
Cô gái kia ngất đi.
Sắc mặt tái nhợt, giống như mất máu quá nhiều.
Nhưng Tinh Kiều không nhìn thấy miệng vết thương trên người cô ta.
Vào lúc này, màn hình giả lập rơi ra một đạo ánh sáng, quét từ đỉnh đầu đến bàn chân cô gái.
Trên màn hình ảo có số liệu hiện ra.
Giống loài: Nhân loại
Giới tính: Nữ
Tuổi tác: 25
...
Một chuỗi số liệu rất dài, ngay cả ba vòng của cô gái cũng có.
Còn sống sót không: Còn
Có cần thanh trừ ký ức không: Cần
Màn hình nhảy ra một cái khung.
[ Thanh trừ ký ức ]
[ Có / không ]
"Nếu có nhân loại bị cuốn vào, cần thanh trừ trí nhớ của bọn họ." Chẳng biết Sơ Tranh đứng phía sau lưng cậu từ lúc nào, tiếp tục dạy cậu.
"Thanh trừ xong, cô ta sẽ không còn nhớ rõ gì cả sao?"
"Chuẩn xác mà nói, sẽ cấu tạo một ký ức phù hợp logic cho cô ta."
Tinh Kiều kinh ngạc, kỹ thuật này...
Khoa học kỹ thuật bây giờ tuyệt đối không làm được.
Đương nhiên những chuyện cậu đối mặt bây giờ, khoa học kỹ thuật căn bản không giải thích được.
Tinh Kiều: "Vậy sẽ có tổn thương gì với cô ta sao?"
"Sẽ không."
Tinh Kiều chọn có.
Tinh Kiều cũng không nhìn thấy thứ gì, Sơ Tranh nói với cậu được rồi.
"Mặc kệ cô ta?"
Sơ Tranh trầm ngâm vài giây: "Em cũng có thể gọi 120 cho cô ta."
Tinh Kiều dù có lãnh khốc cỡ nào thì cũng là đứa bé, cho nên cậu rất lưu loát bấm 120.
Sơ Tranh đứng ở bên cạnh nhìn, thần sắc rất đạm mạc, giống như hết thảy những chuyện phát sinh bây giờ, đều không có quan hệ gì với cô.
Trong nháy mắt khi Tinh Kiều cúp điện thoại, con ngươi Sơ Tranh nhíu lại, bỗng nhiên giơ tay, xách cổ áo Tinh Kiều, đẩy người ra phía sau, nhảy vọt mấy bước, rơi trên tán cây bên cạnh.
Nhịp tim Tinh Kiều chợt cao chợt thấp, đầu óc trống rỗng.
Xảy ra chuyện gì?
"Tích! Kiểm trắc đến sinh vật không biết C276..."
Âm thanh điện tử Tinh Kiều hơi quen thuộc kia còn chưa nói xong, liền bị một giọng nói bập bẹ tiếp lời: "Chủ nhân, kiểm trắc được sinh vật không biết, 17 con, con gần nhất cách ngài 2 7 mét."
"Linh trị giao động cao nhất 967, số hiệu C276·7."
Sơ Tranh nhấp môi dưới.
Giá trị cao nhất hơn chín trăm, sinh vật không biết này phải đến cấp 9.
Còn có sinh vật không biết đổi thành quần cư từ lúc nào rồi?
Thế mà lại đồng thời xuất hiện nhiều như vậy...
Chậc.
Ngữ điệu của Sơ Tranh vẫn nhẹ nhàng bình tĩnh như cũ: "Bắt được quỹ tích hành động."
"Bắt được thành công."
"Thu hoạch bản đồ khu vực."
"Thu hoạch thành công."
"Tạo dựng bản đồ quỹ tích hành động của sinh vật không biết."
Tinh Kiều nhìn thấy màn hình ảo mở ra trước mặt Sơ Tranh, phía trên hiện ra bản đồ công viên, trên bản đồ ghi chú rất nhiều điểm màu đỏ.
Điểm đỏ đang di động, kéo ra từng đường chỉ màu đỏ trên bản đồ.
Trên mỗi một điểm đỏ di động đều có đánh dấu số lượng.
Chắc là mã hóa của mỗi sinh vật không biết.
Nhưng cũng có con không có...
"Kiểm trắc được vật quản cục, cách ngài 100 mét." Âm thanh bập bẹ mang theo chút phàn nàn: "Lại tới lại tới!!"
Trên bản đồ cho thấy một mảnh màu xanh lá.
Phiến màu xanh lá kia đang nhanh chóng tiếp cận nơi này.
Sơ Tranh lần nữa nhảy lên, càng lui về phía sau hơn.
"Chủ nhân a a a a, người ta sợ cao!!!" Âm thanh bập bẹ tru lên.
Mi tâm Sơ Tranh kéo ra: "Còn ồn ào nữa sẽ ném ngươi xuống!"
Người máy nãi lầm bầm phàn nàn: "Đáng ghét, ngài như vậy sẽ mất đi trái tim nhỏ của ngài đó."