Ta Không Phải Thỏ Thỏ nhìn chung quanh một chút, lại kéo thế giới ra nhìn một hồi, cuối cùng cắn răng một cái, đi qua phía bên kia.
Anh ta còn chưa đi hai bước, người đột nhiên biến mất.
Sơ Tranh: "???"
-
"Các người không được qua đây!"
Giọng nói của cô gái còn hoảng sợ hơn cả trước đó, đã kèm theo cả tiếng thét.
Sơ Tranh nắm chặt quyền lại, đi qua phía bên kia.
Ngay ở đằng sau tảng đá lớn, có mấy người chơi vây quanh một người chơi nữ, người chơi nữ bị dọa đến ngồi sập xuống đất, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.
Sơ Tranh thở dài.
-
Năm phút sau.
Cô gái bị ức hiếp kia chặn trước mặt mấy người bị Sơ Tranh hất tung nằm rạp xuống đất: "Cô làm gì thế? Cô bị điên à! Đột nhiên đánh người?"
"???"
Ta đây không phải đang làm việc tốt sao?
Mấy người chơi này chỉ là đang quay clip ngắn, vừa vặn quay tới tình tiết này.
Sơ Tranh đột nhiên chạy đến, cắt ngang bọn họ, còn đánh cả người.
Đám người này lập tức gọi không ít người tới chống chọi.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh nhanh như chớp chạy về Dạ Quy Lai.
Làm việc tốt gì chứ!
Đây chính là kết cục của làm việc tốt!
"Tiểu Sơ, cô sao thế?"
"Không sao." Sơ Tranh trấn định ngồi xuống: "Anh đang làm gì thế?"
"Chờ cô đó." Tần Lạc nằm sấp trên thành ghế của Sơ Tranh, hơi vểnh mặt lên.
Sơ Tranh giơ tay sờ đầu hắn hai lần: "Chờ tôi làm gì?"
"Tôi nhớ cô."
Ánh mắt Sơ Tranh bình tĩnh nhìn qua hắn: "Anh biết cái gì gọi là nhớ không?"
"Tôi không nhìn thấy cô, sẽ muốn nhìn thấy cô, đây chính là nhớ." Tần Lạc thật lòng trả lời giống như bạn nhỏ được giáo viên đặt câu hỏi.
"Vậy anh có từng nghĩ về sau phải làm sao không?"
"Cô ở cạnh tôi." Tần Lạc mặt mày cong cong mỉm cười.
"..."
Sơ Tranh bảo Tần Lạc đứng lên, ngồi vào đối diện.
Tần Lạc không chịu, khăng khăng muốn nằm sấp bên cạnh cô.
Dù sao cũng là một chuỗi số liệu, Sơ Tranh cũng đành theo hắn.
"Anh còn nhớ rõ tại sao mình lại xuất hiện ở đây không?"
Vì sao Tần Lạc lại xuất hiện.
Hắn tự sinh ra, hay là người làm?
Tần Lạc nghi hoặc nghiêng đầu: "Không biết, khi tôi có ký ước thì đã ở chỗ này."
Tần Lạc nhìn ra phía ngoài cửa, mang theo ủy khuất: "Nhưng lúc ấy bên ngoài không có ai, chỉ có một mình tôi, cũng không có âm thanh."
Bên ngoài không có ai?
Đây chẳng phải là khi trò chơi còn đang chế tạo sao?
Lúc ấy Tần Lạc đã ra đời?
Người của công ty game đều không phát hiện ra hắn...
Giọng nói của Tần Lạc nhẹ mềm chậm chạp: "Về sau thì có người, dần dần càng ngày càng nhiều người."
Tần Lạc đột nhiên ôm lấy Sơ Tranh, mặt chôn ở trong ngực cô: "Tôi thật sự rất sợ một mình."
"Vậy sao anh không đi ra ngoài?"
"Tôi lại không thích bọn họ, bên ngoài còn có người xấu."
"Vì sao anh lại cảm thấy bên ngoài có người xấu?"
"..."
Tần Lạc cố gắng suy nghĩ, thật lâu sau hắn lắc đầu: "Chính là có."
Tần Lạc ôm chặt Sơ Tranh, thanh âm rầu rĩ nói: "Tiểu Sơ, cô phải mãi mãi ở cùng tôi."
Sơ Tranh ấn lấy đầu hắn: "Được."
"Tiểu Sơ đồng ý với tôi rồi nhé." Tần Lạc ngẩng đầu lên, trong con ngươi ngây thơ tràn đầy nghiêm túc: "Nếu cô không giữ lời, tôi sẽ trở nên siêu hung."
Sơ Tranh gõ đầu hắn một cái: "Biến một cái cho tôi xem nào?"
Tần Lạc phồng má, chôn mặt về: "Tiểu Sơ vẫn còn, tôi không biến, tôi ngoan ngoãn."