Đại khái là vì trạng thái "Cẩm Lý" của Sơ Tranh, thẻ cảm ơn lần này nhiều hơn mấy vị diện trước.
10% là có thể có được manh mối về mảnh vỡ thân phận...
Sơ Tranh điều chỉnh tốt tâm trạng, mở mắt ra.
Lọt vào trong tầm mắt là cung điện kim bích huy hoàng, rường cột chạm trổ.
Trống trơn mênh mông, lạnh lẽo vắng ngắt.
Một nơi thật sự sẽ đem đến cho người ta một loại khí thế, lúc này tòa cung điện này, cảm giác đem đến cho cô chính là yên tĩnh như chết.
Sơ Tranh ngồi từ chỗ nằm dậy, y phục mặc trên người rất phức tạp, loại cảm giác này tựa như là bọc mấy tầng chăn lên người vậy.
Vừa nóng lại vừa khó chịu.
Trang phục này...
Địa vị cũng không thấp.
-
Sơ Tranh đoán không lầm, thân phận này của cô xác thực không thấp, Thái Hậu một nước.
Chẳng những không thấp, còn có thể coi là tôn quý vô song.
Nguyên chủ họ Nhiếp.
Vừa được đưa vào cung phong hậu, thì Hoàng Đế qua đời.
Vị trí Hoàng Hậu của nguyên chủ còn chưa ngồi nóng, đã trực tiếp tấn thăng Thái Hậu, mang theo huyết mạch duy nhất mà Tiên Hoàng lưu lại, Thái Tử điện hạ mới 9 tuổi, ngồi trên điện Kim Loan, buông rèm chấp chính.
Nói là buông rèm chấp chính, kỳ thật nguyên chủ không hiểu gì cả.
Nàng học chính là cầm kỳ thi họa, không phải chuyện quốc gia đại sự.
Đương nhiên Tiểu Hoàng Đế cũng nghe không hiểu.
Thế là hai người phần lớn thời gian đều mắt lớn trừng mắt nhỏ, nghe triều thần phía dưới nói thiên thư, chờ bọn họ nói xong, hai vị Thái Hậu và Hoàng Đế chênh nhau một bối phận này, tay trong tay đi Ngự Hoa Viên bắt dế.
Khi Tiên Hoàng chết, còn để lại một phong chiếu thư, phong đệ đệ của Tiên Hoàng làm Nhiếp Chính Vương.
Phong chiếu thư này bị mọi người nghi ngờ tính thật giả.
Nhưng Tiểu Hoàng Đế và Thái Hậu đều không hiểu.
Trước kia Nhiếp Chính Vương là một rất người khiêm tốn, không có bất kỳ dã tâm gì, mọi người cảm thấy gã làm Nhiếp Chính Vương cũng không thành vấn đề.
Nhưng sau khi Nhiếp Chính Vương cưỡi ngựa nhậm chức, triều thần phát hiện cũng không phải như vậy.
Chuyện trên triều đình, rất nhanh Nhiếp Chính Vương đều can dự vào.
Vây cánh của gã dần dần tăng nhiều.
Nhiếp Chính Vương nắm giữ triều chính, rắp tâm không tốt.
Nguyên chủ không thích tên Nhiếp Chính Vương này, ánh mắt gã nhìn mình, lộ ra mấy phần quỷ dị.
Hơn nữa còn luôn luôn động thủ động cước, nếu không phải nguyên chủ cơ trí, thì không biết đã bị chiếm tiện nghi bao nhiêu lần.
Nguyên chủ sợ Nhiếp Chính Vương, cho nên trừ đi ngủ, mỗi ngày đều ở cùng một chỗ với Tiểu Hoàng Đế.
Nhưng mà, Nhiếp Chính Vương lại nghĩ ra một cách khác.
Tìm một nữ tử làm phi tử cho Tiểu Hoàng Đế.
Tuổi tác của nữ tử cũng không lớn, cũng tầm bằng nguyên chủ.
Nhưng so với Tiểu Hoàng Đế mà nói, thì lớn hơn quá nhiều.
Đương nhiên loại chuyện này trong lịch sử cũng có, cho nên dưới sự kiên trì của Nhiếp Chính Vương, cũng không ai dám phản đối.
Như thế này thì nguyên chủ không thể thời thời khắc khắc ở cùng một chỗ với Tiểu Hoàng Đế nữa.
Thế lực của Nhiếp Chính Vương càng ngày cũng lớn, gã cũng càng ngày càng làm càn, tùy ý đi lại trong cung.
Trắng trợn chặn đường nguyên chủ trêu đùa không chút kiêng dè.
Mạng của người nhà nguyên chủ đều bị Nhiếp Chính Vương nắm trong tay, trừ trốn tránh, thì không dám có bất kỳ phản kích gì.
Mà vị phi tử kia của Tiểu Hoàng Đế cũng không phải đèn đã cạn dầu, cả ngày dẫn theo Tiểu Hoàng Đế chơi bời, không học hành cho tốt.
Nguyên chủ rất thích Tiểu Hoàng Đế, muốn cậu làm một Hoàng đế tốt.
Nhưng mà có vị phi tử kia ở bên cạnh Tiểu Hoàng Đế châm ngòi ly gián, cũng chiếm dụng thời gian dài của Tiểu Hoàng Đế, dẫn đến Tiểu Hoàng Đế bắt đầu xa cách nàng.
Một lần cung yến, Nhiếp Chính Vương đột nhiên xông vào tẩm cung của nguyên chủ.
Nguyên chủ cho người đi gọi Tiểu Hoàng Đế tới.
Tiểu Hoàng Đế lại bị phi tử kia quấn lấy.
Chờ Tiểu Hoàng Đế nhớ tới, đến tẩm cung của nguyên chủ, thì đã trông thấy một cỗ thi thể lạnh như băng.
-
Sơ Tranh vuốt vuốt mi tâm, sửa sang lại tất cả ký ức.
Nguyên chủ tiến cung rất đột ngột, hơn nữa trực tiếp được phong làm hoàng hậu.
Gia gia của nguyên chủ là Thái Phó.
Thế giới này Thái Phó không có thực quyền, chỉ là chức vị rỗng tương đối cao mà thôi.
Không biết tại sao Tiên Hoàng lại muốn một đứa cháu gái của Thái Phó như nguyên chủ tiến cung...
Chẳng lẽ là thấy nàng không quyền không thế, dễ nắm? Sẽ không xuất hiện tình huống hậu cung tham gia vào chính sự?
Sơ Tranh cảm thấy có khả năng này.
Tiên Hoàng lưu lại hai đạo chiếu thư, một đạo là phong đệ đệ của ông ta làm Nhiếp Chính Vương —— đạo chiếu thư này vẫn còn nghi vấn, rốt cuộc có phải do Tiên Hoàng lưu lại hay không thì không rõ ràng.
Còn một đạo chính là ban chết cho tất cả phi tần hậu cung.
Trừ vị hoàng hậu vừa cưới vào chưa đến hai ngày là nguyên chủ.
Tiểu Hoàng Đế năm nay mới chín tuổi.
Nếu để cho những nữ nhân khác nuôi dưỡng lớn lên, ai biết cuối cùng thiên hạ này sẽ là của ai?
Nhưng mà Tiên Hoàng đánh chết cũng không nghĩ tới chính là, vị đệ đệ kia của ông ta, bình thường biểu hiện như không tranh không đoạt, kết quả lại là người ẩn tàng sâu nhất.
Thi thể của ông ta còn chưa được hạ Hoàng Lăng, thì bản tính đã bạo lộ ra.
Đây chính là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng.
-
Tuyến thời gian bây giờ đã là ngày nguyên chủ tử vong.
Có lẽ một lát nữa Nhiếp Chính Vương sẽ giết tới.
Sơ Tranh ngồi xếp bằng trên giường, chống cằm suy nghĩ.
Ta thân là Thái Hậu, xử lý Nhiếp Chính Vương có thể bị xử phạt không?
Sơ Tranh suy nghĩ một hồi, cảm thấy quá nóng, cởi bớt hai tầng y phục tầng tầng lớp lớp trên người.
Nguyên chủ cũng vừa trở về từ cung yến, đây là cung trang tham gia cung yến, nguyên chủ còn chưa đổi lại.
"Người đâu."
Sơ Tranh kêu một tiếng.
Đại điện trống trải chỉ toàn là giọng nói cô vọng lại.
Cửa đại điện bị người đẩy ra, cung nữ thiếp thân hầu hạ nguyên chủ là Tố Tuyết chạy bước nhỏ vào.
"Thái hậu."
"Tìm cho ta một bộ y phục mỏng." Sơ Tranh nói.
"Dạ."
Tố Tuyết đi lấy y phục tới, hầu hạ Sơ Tranh thay thân cung trang nặng nề kia ra.
Sơ Tranh vừa thay xong, liền nghe thấy bên ngoài có âm thanh.
Tố Tuyết vểnh tai nghe một chút, sắc mặt biến hóa: "Thái hậu, là Nhiếp Chính Vương."
"Đến rất đúng lúc." Sơ Tranh ngồi ở trước gương đồng, thần sắc lãnh đạm: "Ngươi đi ra ngoài trước đi, lát nữa nghe thấy gì cũng không cần vào."
Biểu cảm của Tố Tuyết cứng đờ: "Thái hậu, ngài..."
Tố Tuyết là nguyên chủ mang từ trong nhà đến, cùng nguyên chủ lớn lên.
Lo lắng lúc này của nàng là xuất phát từ nội tâm.
Vị Nhiếp Chính Vương kia...
Sơ Tranh mặt mày lãnh đạm, tùy ý vung tay: "Ta không sao, ngươi lui xuống đi."
"Tiểu thư, ngài đừng làm chuyện điên rồ, còn sống mới quan trọng nhất." Tố Tuyết không gọi cô là Thái Hậu nữa, mà dùng xưng hô trước kia.
"Ta đương nhiên phải sống."
Giọng điệu Sơ Tranh không nghe ra chập trùng, nhưng cũng không có bất kỳ thái độ tiêu cực gì.
Cũng không giống như trước đó, sợ đến biến sắc, hoang mang lo sợ.
Lúc Tố Tuyết chần chờ, bên kia Nhiếp Chính Vương đã đến cổng.
Nhiếp Chính Vương có khuôn mặt tuấn dật, mặc chính trang của Nhiếp Chính Vương, dáng vẻ hiên ngang đi từ bên ngoài vào.
Chỉ nhìn từ trên diện mạo, thì Nhiếp Chính Vương thuộc về nhóm rất đẹp.
Nhưng mà tuổi tác, làm cha cô cũng không thành vấn đề.
Sơ Tranh ra hiệu Tố Tuyết lui xuống.
Tố Tuyết khẽ cắn môi, hành lễ, rời khỏi đại điện.
Cửa đại điện bị người đóng lại, Nhiếp Chính Vương chắp tay đứng vững, nhìn tiểu cô nương ngồi trước gương đồng: "Thái Hậu, bản vương thấy ngươi rời tiệc từ sớm, sợ là không thoải mái, cố ý qua thăm ngươi một chút."
Sơ Tranh quay người.
Trâm cài trên tóc cô đều đã gỡ xuống, một mái tóc dài đen nhánh tùy ý xõa sau ót, nổi bật lên màu da tuyết trắng của cô.
Y phục trên người không hoa lệ, những vẫn đoan trang, váy uốn lượn trên mặt đất, quý khí bức người.
Nhiếp Chính Vương thấy bộ dáng này của cô, cổ họng xiết chặt.
Vị hoàng huynh kia của gã, chết cũng còn muốn thu mỹ nhân như vậy vào hậu cung của mình.
Ông ta không có phúc khí hưởng thụ, còn làm người khác đụng không đến sờ không được.
Nhưng mà...
Như thế này càng kích thích hơn.
Nhiếp Chính Vương nhếch miệng mỉm cười: "Thái Hậu hôm nay ăn mặc như vậy, là nghĩ thông rồi sao?"