Diệp Lạc tu dưỡng hơn một tháng, đã gần như khỏi hẳn, Thiên Tịnh Phong cũng khôi phục yên tĩnh.
"Sư tỷ, thì ra ngươi ở đây."
Diệp Lạc yểu điệu đi tới, ngửa đầu nhìn Sơ Tranh đang ngồi ở trên tường rào.
Sơ Tranh rũ mắt nhìn ả.
Diệp Lạc đột nhiên đối diện với ánh mắt của Sơ Tranh, đôi con ngươi kia thanh lãnh, giống như một tầng băng sương vừa ngưng kết ở đầu mùa đông, hàn khí bức người.
Người trước mặt này, rõ ràng vẫn là dáng vẻ quen thuộc kia, nhưng cảm giác đem đến cho ả lại có chút không giống.
Quá lạnh.
Ánh mắt, biểu cảm...
Ngay cả quanh thân cũng lộ ra hơi lạnh.
Diệp Lạc thu liễm tâm tình rất nhanh: "Sư tỷ, làm ta tìm ngươi rất lâu."
Thiên Tịnh Phong lúc này không có người khác, giọng điệu của Diệp Lạc cũng không chút che giấu, tràn ngập địch ý đối với cố.
Sơ Tranh gác chân lên bên cạnh, chống cùi chỏ lên đầu gối, tay nâng mặt: "Tìm ta làm gì, để ta đánh ngươi sao?"
Giọng nói của cô rất bình tĩnh, Diệp Lạc có thể nghe ra được phách lối và cuồng vọng ở bên trong.
Một tháng này không gặp cô.
Xảy ra chuyện gì?
Không nghe nói có phát sinh đại sự gì mà.
Đáy lòng Diệp Lạc tràn đầy nghi hoặc.
Diệp Lạc tạm thời đè điểm nghi hoặc này xuống, nói với Sơ Tranh: "Sư tỷ, con Yêu Linh kia, là ngươi tìm đến?"
Lúc ấy thân thể Diệp Lạc không động đậy được, cảm giác kia ả rất rõ ràng.
Vừa để hai con Yêu Linh kia đi tìm cô, thì ả xảy ra chuyện, làm sao có chuyện trùng hợp như vậy được?
Chỉ là Diệp Lạc nghĩ mãi mà không rõ, cô làm thế nào để con Yêu Linh kia đến làm hại mình được.
Nghe các trưởng lão nói, con Yêu Linh kia có chút kỳ quái...
Bây giờ thân thể ả còn chưa khỏi hoàn toàn, không có cách nào sử dụng bất cứ pháp thuật gì.
Hết thảy những chuyện này đều do cô giở trò quỷ.
Đáy lòng Diệp Lạc càng hận Sơ Tranh hơn.
Sơ Tranh đương nhiên sẽ không thừa nhận: "Không có chứng cứ ngươi không nên nói lung tung."
Chính là ta tìm đấy, ngươi đánh ta đi!
Sơ Tranh không thừa nhận, Diệp Lạc cũng không kỳ quái.
Ả tương đối kỳ quái với thái độ của Sơ Tranh, nếu là trước kia, thì đã sớm cãi nhau với ả rồi?
Ngày hôm nay quá quái dị.
Diệp Lạc nhếch miệng lên tạo thành một chút ý cười, âm dương quái khí nói: "Sư tỷ, xem ra trước kia là ta xem thường ngươi."
Sơ Tranh hờ hững trả về: "Bây giờ xem trọng cũng không muộn."
Cho ngươi một cơ hội, nhìn cho thật kỹ.
Diệp Lạc: "..."
Nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của ả sao?
Diệp Lạc chịu đựng lửa giận: "Đại hội khảo hạch của tông môn, không bằng sư tỷ so tài với ta một chút?"
"Ngươi?" Ngay trước mặt nhiều người như vậy giết chết ngươi thì không tiện.
Diệp Lạc nhíu mày, có chút khiêu khích mở miệng: "Thế nào, sư tỷ sợ sao?"
Sợ?
Trò cười!
Đại lão sao có thể sợ?!
Sơ Tranh dời mắt, nhìn về phương xa: "Không có hứng thú."
Con chó điên này còn muốn dùng phép khích tướng với ta, không có cửa đâu! Ta mới không mắc lừa đâu!
Diệp Lạc lại cho là Sơ Tranh sợ: "Sư tỷ không dám?"
"Ngươi cảm thấy phải thì phải đi." Ngươi cảm thấy ta sợ ngươi thì ta sợ ngươi chắc, ngây thơ.
"..."
Lời này bảo ả nói tiếp kiểu gì được.
Sơ Tranh rất khó chơi, mặc kệ Diệp Lạc nói gì, Sơ Tranh đều một tiếng cự tuyệt.
Một mình Diệp Lạc nói rất xấu hổ, kịch cũng không thể diễn nổi nữa.
Cuối cùng có đệ tử đến tìm Diệp Lạc, Diệp Lạc thuận thế rời đi.
-
Diệp Lạc phát hiện mặc kệ mình làm gì, Sơ Tranh đều không thích phản ứng với ả.
Thậm chí đại đa số thời điểm Diệp Lạc cũng không thấy bóng dáng của Sơ Tranh, Diệp Lạc nghe ngóng các đệ tử khác một phen, đệ tử khác cũng nói gần đây Sơ Tranh có biến hóa rất lớn.
Không thích để ý đến người khác, gặp ai cũng lạnh như băng.
Cũng không hay xuất hiện trong tông môn.
Ngược lại là có không ít đệ tử gặp cô ở trên trấn ngoài tông môn.
Diệp Lạc tò mò, đến thị trấn xem một chút.
Từ thật xa Diệp Lạc đã nhìn thấy Sơ Tranh ngồi ở bên trong một quán trà, trên mặt bàn bày biện một bộ trà* cụ tinh xảo, có người đang đứng bên cạnh pha trà cho cô.
(*Trà cụ: Là dụng cụ pha trà uống trà như ấm, chén các kiểu...)
Diệp Lạc chờ Sơ Tranh rời đi, lúc này mới tiến vào quán trà kia.
"Khách quan uống gì không ạ?"
Diệp Lạc tùy tiện chọn ít đồ, chờ trà đưa ra, đáy lòng Diệp Lạc kỳ quái, hơi tò mò hỏi: "Trà cụ của các ngươi sao không giống nhau?"
"Đều giống nhau cả mà." Điếm tiểu nhị nói.
"Vừa rồi ta ở bên ngoài nhìn thấy vị khách ngồi bên cửa sổ kia... Trà cụ mà vị khách kia dùng không giống với cái này."
"Ồ, ngài nói Sơ Tranh cô nương sao. Bộ trà cụ kia là nàng ấy mua vài ngày trước, nghe nói là một bộ trà cụ có khắc linh văn, chính nàng ấy mang đến."
Trà cụ có khắc linh văn?
Trọng điểm không phải là bộ trà cụ, mà trọng điểm là linh văn.
Vật phẩm có khắc linh văn, giá cả sẽ gấp hàng trăm hàng ngàn lần.
Đương nhiên giá trị của nó không phải là giá trị thực dụng.
Có người thích khắc linh văn lên tất cả mọi thứ mình dùng, để biểu hiện thân phận và địa vị của mình.
Diệp Lạc nhìn chằm chằm lá trà trong chén trà, tay đặt trên đùi không ngừng siết chặt.
Cô làm sao mà có bộ trà cụ có khắc linh văn?
Ai cho cô linh thạch để mua?
Diệp Lạc rất nhanh liền phát hiện, trên trấn có không ít người biết cô.
Bởi vì cô ra tay hào phóng, tất cả mọi người đều xem cô như đại gia.
Đệ tử trong tông môn, linh thạch được phát mỗi tháng có hạn, hơn nữa còn dùng để tu luyện, tại sao cô có thể có nhiều linh thạch để tiêu xài như vậy?
Chẳng lẽ là tông chủ cho cô?
Diệp Lạc suy nghĩ kỹ một chút cảm thấy không có khả năng, tông chủ không phải loại người như vậy.
Linh thạch của tông môn đều có ghi chép, cho dù tông chủ muốn dùng, cũng phải được bên tông môn đồng ý.
Diệp Lạc hoài nghi lai lịch linh thạch của Sơ Tranh, vụng trộm đi theo Sơ Tranh.
Ả nhất định phải biết rõ ràng.
Diệp Lạc thấy Sơ Tranh ở phía trước, kết quả vừa chuyển vào khúc ngoặt người đã không thấy tăm hơi.
Diệp Lạc bước nhanh đuổi theo.
Người đâu?
"Diệp sư muội, ngươi đi theo ta làm gì?"
Thanh âm lạnh lẽo từ phía sau truyền đến, Diệp Lạc giật mình quay đầu.
Sơ Tranh đứng ngay đằng sau ả, hai tay chắp sau lưng, mặt không cảm xúc nhìn ả.
Diệp Lạc giật mình, nhưng rất nhanh liền trấn định lại.
"Sư tỷ."
Ả mỉm cười.
"Ta vừa nhìn thấy một người khá giống ngươi, không nghĩ tới thật sự là sư tỷ."
Sơ Tranh không đi theo mạch suy nghĩ của Diệp Lạc, rất không khách khí nói: "Ngươi bám theo ta lâu như vậy, muốn làm gì?"
Theo đuôi nhóc đáng thương yếu ớt bất lực như ta, chắc chắn không có ý tốt!
"..."
Diệp Lạc bị chẹn họng, thật lâu sau mới nói: "Ta không đi theo ngươi."
Diệp Lạc làm một con vịt chết mạnh miệng, không chịu thừa nhận.
Sơ Tranh cũng không thèm để ý, đột nhiên giơ tay đè chặt cánh tay Diệp Lạc.
Tay của cô hơi lạnh, cách vải áo Diệp Lạc cũng có thể cảm giác được, đáy lòng tự dưng dâng lên một cảm giác lạnh lạnh.