Sơ Tranh run rẩy chụp màn hình, gửi qua cho ông chủ quán bar.
[ Tam Dã: Đây là người mà ông nhờ tôi đưa đồ à? ]
[ Tửu Tửu Linh: Đúng vậy, sao cô biết được? ]
[ Tửu Tửu Linh: A, có phải là trông thấy sách trong rương rồi không? ]
[ Tửu Tửu Linh: Cô còn lật vòng bạn bè từ hồi nảo hồi nao của tôi lên nữa, cô rất rảnh à? Về kiếm tiền đi! ]
Tốc độ tay của người đàn ông trung niên già cỗi cũng rất nhanh, tinh tinh tang tang gửi qua ba cái tin nhắn.
Tiện thể đến lý do cũng nghĩ ra cho cô rồi, ông chủ tri kỷ như vậy, thật sự rất khó tìm.
Sơ Tranh không trả lời tin nhắn nữa, tắt khung chat đi.
Bây giờ cô có chút đau đầu.
Thẻ người tốt này lấy kiểu gì bây giờ?
Chẳng lẽ muốn ta đi lên nói: Nói chuyện yêu đương không? Loại mà từng chửi cả nhà anh ấy!
Sơ Tranh cảm thấy thẻ người tốt có thể sẽ đánh chết cô.
Sơ Tranh khẩn trương xóa sạch mấy cái APP loạn thất bát tao của nguyên chủ, hủy thi diệt tích.
-
An Tịch.
Từ khi ra mắt tác phẩm đầu tiên năm hắn mười tám tuổi, hắn liên tục được chào đón.
Tác phẩm của hắn cũng không chỉ có một, liên quan đến rất nhiều chủng loại.
Mặc kệ là hệ liệt chữa trị thanh xuân, hay là huyền nghi đốt não, hắn cũng có thể dễ dàng khống chế, nhân vật trong nội dung kịch bản đều rất có khả năng cuốn hút lòng người.
Nhưng xuất thân của An Tịch cũng không tốt.
Hắn là đứa bé do tiểu tam sinh ra.
Trước kia lúc An Tịch đi học, trong trường học có bạn học biết chuyện này, hắn vì chuyện này mà không ít lần bị cô lập, bắt nạt.
Có thể là vì nguyên nhân này, An Tịch bắt đầu cự tuyệt giao lưu cùng người khác, bắt đầu chìm đắm trong con chữ.
Sau khi lên đại học, An Tịch cắt đứt liên lạc với bạn học trước kia, sau đó viết sách mà nổi danh.
Nhưng An Tịch chưa bao giờ dám để người khác chụp hình hắn, hắn sợ có người nhận ra, chỉ vào hắn mắng là do tiểu tam sinh ra, là đứa con riêng.
Trong thời gian An Tịch học đại học, mẹ An lại trở thành vợ bé được người khác bao nuôi.
Đoạn thời gian này An Tịch vẫn luôn bị vây trong thời kỳ bình cảnh, không có cách nào đột phá.
Hai áp lực lớn ép xuống, không ngoài suy đoán, An Tịch hắc hóa.
Sơ Tranh đau đầu xoa mi tâm.
Những người vừa rồi kia hẳn là người nhà trai, bọn họ để tới tìm mẹ An.
An Tịch quả thật không biết mẹ An ở đâu, liên hệ giữa bọn họ không nhiều lắm.
Ngẫu nhiên liên hệ, cũng không nói được vài câu, thì đã vì ý kiến không hợp, hai bên tan rã trong không vui.
Những người này không tìm thấy mẹ An, nên thường thường tìm tới cửa làm phiền An Tịch.
Sơ Tranh thở dài.
Nguyên chủ bị tiểu tam hại chết, thẻ người tốt lại là con riêng.
Vương bát đản đây là đang làm trò cười à!
Đối với xuất thân, Sơ Tranh cũng không có nhìn nhận gì.
Đứa bé vốn không có tội, bọn họ không có cách nào lựa chọn xuất thân, lựa chọn cha mẹ của mình.
Đáy lòng Sơ Tranh thở dài.
Cô kiếm máy tính của nguyên chủ, tìm kiếm An Tịch.
Trong kết quả tìm kiếm nào đó, có tư liệu của An Tịch.
Phía trên hiện lên tất cả tác phẩm của hắn, cùng với một vài giải thưởng.
Sơ Tranh lật lật, không lật đến bất kì tấm ảnh chụp nào.
An Tịch cũng không tham dự hoạt động gì, cho dù là trường hợp nhận thưởng cần thiết, nghe nói cũng là do biên tập của hắn thay mặt tham dự.
Cho nên trên mạng thậm chí có người hoài nghi giới tính của An Tịch.
Nếu không phải văn phong nhất trí, thì phỏng chừng rất nhiều người đều sẽ cảm thấy nhiều đề tài biến hóa như vậy, căn bản không phải do một người viết.
Sơ Tranh chưa xem mấy quyển sách này, nhưng nguyên chủ đã xem qua.
Cho nên bây giờ cô chỉ cần nhìn qua tên, thì sẽ biết bên trong nói về cái gì.
Cũng không biết nguyên chủ mang tâm lý gì, một bên đọc sách của người ta, một bên lại mắng người ta.
Không hiểu.
Thời kỳ phản nghịch của mấy đứa trẻ trâu, tâm tư đại khái chính là quỷ dị như vậy đấy.
Sơ Tranh mổ xẻ phân tích nội tâm của một anti-fan, kết quả cô cũng không phân tích ra được gì cả.
Làm sao cô biết nguyên chủ nghĩ thế nào được chứ!!
Quá làm khó nhóc đáng thương như ta rồi.
Thôi bỏ đi thôi bỏ đi, ngủ.
-
Ngày hôm sau Sơ Tranh trông thấy An Tịch ở quán bar.
Không biết đến từ khi nào, khi Sơ Tranh trông thấy hắn, nhìn qua đã uống rất nhiều rồi.
Ông chủ quán bar đứng bên cạnh hắn nói gì đó, An Tịch cúi đầu, cả khuôn mặt đều chìm trong bóng tối, hoàn toàn không thấy rõ.
"Chị Sơ Tranh, Hải ca lại tới rồi." Vu Hàm nói một câu ở bên tai Sơ Tranh.
Sơ Tranh nhìn qua chỗ ngồi "dành riêng cho Hải ca", Hải ca đang nhìn qua bên này, bắt gặp ánh mắt của Sơ Tranh, lập tức giơ chén rượu trong tay lên.
Sơ Tranh: "..."
Ta phải làm người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội, làm sao có thể theo ngươi làm thành viên của xã hội đen bất lương!
Sơ Tranh cầm bình rượu đi qua.
Hải ca cười cười: "Tiểu nha đầu, không phải lại là chai rượu hai trăm ngàn đâu nhỉ?"
Sơ Tranh nâng cốc đặt trên bàn: "Rốt cuộc ông coi trọng tôi ở chỗ nào?"
Ngươi nói ra cho ta xem ta ưu tú cỡ nào nào!!
Hải ca: "Cô rất hợp mắt tôi."
Tiểu nha đầu này rất hợp khẩu vị của hắn ta, hắn ta xác thực rất thưởng thức.
Quyết đoán hơn so với đàn ông bình thường.
Tùy rằng tuổi không lớn... Nhưng cũng vừa đẹp để dạy dỗ.
"Ônh không hợp mắt tôi." Sơ Tranh nói: "Nếu ông muốn xả giận thay đàn em, thì chúng ta ra ngoài đánh một trận."
Đánh nhau là nghề của ta!
Chúng ta đừng làm mấy chuyện linh tinh này nữa!
Có chuyện dùng nắm đấm nói chuyện!
"Ha ha ha ha." Hải ca cười to hai tiếng: "Tôi trước giờ không đánh phụ nữ. Không sao, cô có thể từ từ suy nghĩ, tôi không vội."
Hải ca nâng chén rượu, một ngụm uống sạch rượu.
Sơ Tranh: "..."
Người này sao lại lắm chuyện như thế chứ!
Kiểu đại ca như ngươi rất dễ bị người ta xử lý lắm đấy!!
Sơ Tranh còn đang suy nghĩ xem làm thế nào để thu phục Hải ca, để hắn ta đừng đến đây tìm mình nữa, làm tốt thân phận đại ca của mình đi, liền nghe thấy âm thanh huyên náo truyền đến từ một bên khác.
"Đừng đánh, mấy người đừng đánh nữa!!"
"Á..."
"Rầm ——"
Sơ Tranh liếc qua phía âm thanh phát ra, vốn cũng không để tâm, vừa định thu hồi tầm mắt, lại đột nhiên dừng lại.
Vừa rồi thẻ người tốt ngồi ở bên đó?
Lúc này phần lớn người đều đang đi qua phía bên đó xem, bên đó còn loạn thành một đoàn, Sơ Tranh cũng không thấy rõ ràng.
Cô nhấc chân đi qua bên đó, đẩy đám người ra bước vào bên trong.