Ngay lúc Nhậm Kỳ đi đến hai bậc thang cuối cùng, đột nhiên không chút dấu hiệu báo trước nào té xuống.
Mặt chạm đất...
Tư thế phi thường chướng tai gai mắt.
Sơ Tranh: "..." Báo ứng kìa! Chậc chậc, cho ngươi đụng ta rồi còn rống ta này!
【 Tiểu tỷ tỷ cô thế này... 】
Sơ Tranh: "???"
Không phải, liên quan gì đến ta chứ, ta còn chưa hề động mà.
【...】
Ta thật sự không động!
Cô còn không đến mức bởi vì một người đi đường đột nhiên nổi điên rống hai câu, dưới tình huống không tạo thành tổn thất mang tính thực chất về lợi ích gì cho cô, mà đi làm loại chuyện nhàm chán này.
Ngày hôm nay cũng đang cố gắng làm một người tốt!
【...】 Ta tin cô mới lạ!
Sơ Tranh: "..."
Sao lại không tin!
Chuyện này thật sự không phải ta làm ra!
Vương bát đản mi bị làm sao thế hả!
Có ai nói xấu ký chủ như mi không? Không muốn làm nữa phải không!
【...】 Nó ngược lại đúng là không muốn làm, đổi tiểu tỷ tỷ tốt biết bao nhiêu, không muốn gì khác, chỉ muốn người giống như tiểu tỷ tỷ sát vách thôi.
-
Có lẽ Nhậm Kỳ cũng không nghĩ tới, mình sẽ chật vật ngã xuống đất như vậy, lại là dưới tình huống đang có người nhìn.
Không biết là cô ta ngã đến ngu luôn, hay là đau, một hồi lâu sau mới chống đất ngồi dậy.
Đầu gối và cùi chỏ đều bị cọ trầy da, máu đang chảy ra, miệng vết thương đau rát.
Nhậm Kỳ chỉ nhìn vết thương một chút, lập tức quay đầu, nhìn lên trên.
Sơ Tranh vẫn đứng ở đằng xa, từ trên cao nhìn xuống cô ta.
Sắc mặt Nhậm Kỳ trong nháy mắt trở nên khó coi giống như đạp trúng mấy thứ bẩn thỉu, lúc xanh lúc trắng, xấu hổ phẫn nộ: "Nhìn gì mà nhìn!"
Sơ Tranh vốn không có ý định làm gì, nhưng nghe thấy lời này của Nhậm Kỳ, cô oán một câu: "Mắt mọc trên người tôi, tôi muốn nhìn chỗ nào là tự do của tôi, cô quản rộng thế?"
Chính ngươi tự ngã, còn không cho ta nhìn à?
Ta cứ nhìn đấy!
Làm sao, đánh ta đi!
Nhậm Kỳ: "..."
Vừa rồi Sơ Tranh đều không lên tiếng, Nhậm Kỳ vốn cho rằng Sơ Tranh sẽ lập tức đi, ai biết cô lại đúng lý hợp tình đáp một câu như vậy, lập tức tức đến sắc mặt đỏ bừng.
Nhưng nghĩ đến thân phận của mình, không cần thiết phải dây dưa với một người không quen biết.
Nhậm Kỳ ép lửa giận về, trừng Sơ Tranh một cái, vịn cầu thang khập khễnh đi xuống dưới.
Nhậm Kỳ cảm thấy ngày hôm nay mình quá xui xẻo rồi.
Cô ta vừa sửa sang lại quần áo trên người, vừa đi ra khỏi tòa nhà kia.
An Tịch, anh cũng đừng trách tôi nhẫn tâm! Thứ Nhậm Kỳ tôi muốn, còn chưa có gì mà không có được.
Ngay lúc này, đối diện có mấy người đi tới.
Nhậm Kỳ không muốn để cho người ta nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, nghiêng người, định đợi bọn họ đi qua rồi đi.
"Hắn có ở nhà không?"
"Chắc chắn là có, hắn không mở cửa thôi. An Tịch, thằng ranh con này..."
"Mẹ An Tịch lại không ở đây, ngày nào cũng gây chuyện như thế không phải là cách."
"Tôi không tin hắn không biết mẹ hắn ở đâu, chắc chắn hắn biết!"
Nhậm Kỳ nghe thấy mấy người này đối thoại, đột nhiên xoay người, gọi bọn họ lại.
-
Trên lầu.
Sơ Tranh gõ cửa một cái.
Hồi lâu sau cửa phòng vẫn không mở, Sơ Tranh rất có kiên nhẫn gõ thêm một lần, ngay khi cô suy nghĩ xem nên đạp cửa hay là gọi điện thoại, cửa phòng bị người kéo ra.
"Cô có chịu thôi không..."
Giọng nói của An Tịch ngừng bặt lại.
"Anh nói cái gì?" Ta thế nào!! Ta tới tìm mi, ta sai lầm rồi sao?
Tim An Tịch đập hơi nhanh, cấp tốc nói dối: "Tôi... Tôi tưởng là chủ tòa nhà."
Hắn cấp tốc tránh sang bên cạnh: "Vào đi."
"Chủ tòa nhà tìm anh làm gì?"
"Không có gì, chỉ là một chút việc nhỏ." An Tịch đóng cửa lại: "Tại sao cô cũng tới?"
Sơ Tranh cảm thấy An Tịch có chút kỳ quái, cô ngờ vực đi quanh gian phòng một vòng, lơ đãng nói: "Tôi không thể tới?"
Thẻ người tốt lén ta làm gì rồi!
An Tịch đứng ở bên đó, nhu thuận lắc đầu: "Không phải, tôi cho là cô tìm tôi có chuyện gì..."
Sơ Tranh sẽ không không có việc gì chạy tới tìm hắn, cô là tới đưa cho An Tịch chút đồ ăn —— mua cũng đã mua, không thể lãng phí!
"Anh có chuyện gì thì có thể nói với tôi." Sơ Tranh không quá yên tâm.
"Tôi không có việc gì cả." An Tịch cười cười: "Tôi rất tốt."
"..."
Nếu như anh treo, rồi anh xem xem tôi có quan tâm anh nữa không!
Sơ Tranh không ở lại chỗ An Tịch bao lâu, rất nhanh liền đứng dậy rời đi.
An Tịch đưa cô tới cửa, lấy từ trong túi ra một cây kẹo que: "Ăn kẹo không?"
"Không ăn."
"..."
An Tịch có chút thất vọng thu kẹo lại.
Sơ Tranh rút kẹo từ trong tay hắn đi: "Đi đây."
Vẻ thất vọng giữa lông mày An Tịch lập tức chuyển biến thành ý cười, đưa mắt nhìn Sơ Tranh rời đi.
-
Nai.
Trong quán bar quần ma loạn vũ, âm thanh ồn ào, An Tịch ngồi một mình trong góc khuất.
Đột nhiên bả vai bị người vỗ một cái, An Tịch quay đầu lại không nhìn thấy người, một bên bả vai khác lại bị vỗ một cái, tiếp đó giọng nói của Phí Tu vang lên: "Sao lại chịu đi ra ngoài rồi?"
"Ra ngoài đi dạo một chút."
Phí Tu ngồi xuống bên cạnh hắn, bảo nhân viên bên trong rót cho mình ly rượu, trực tiếp cụng ly với An Tịch: "Cháu nên đi ra ngoài nhiều thêm một chút, cháu xem cháu đang tuổi trẻ, chính là thời điểm để lãng phí, cả ngày ở trong nhà là thế nào hả."
An Tịch: "..."
Phí Tu lốp bốp thuyết giáo một trận.
Phí Tu nói xong cũng có chút giật mình: "Hôm nay tâm tình cháu không tệ nha."
An Tịch: "Làm sao chú biết?"
Phí Tu ha ha một tiếng: "Trước kia chú mà nói nhiều như thế, thì cháu đã sớm đánh người."
Phí Tu đắp tay lên bả vai An Tịch, tiến đến trước mặt hắn: "Nói cho chú nghe chút xem, có chuyện gì tốt?"
An Tịch xoay cái ly, trong ly thủy tinh xinh đẹp, có rượu lắc lư.
An Tịch đột nhiên bưng ly rượu lên ực một ngụm uống cạn, sau đó nhìn về phía Phí Tu: "Chú Phí, chú cảm thấy thích một người là cảm giác gì?"
Phí Tu: "Cháu hỏi chú đánh nhau là cảm giác gì chú còn có thể cho cháu chút tham khảo, cháu hỏi chuyện này thì chạm tới điểm mù tri thức của chú rồi."
Người đàn ông trung niên cùng mọi người xông pha trên một mảnh đất mạng, có thể thuần thục vận dụng thuật ngữ mạng.
Thứ Phí Tu yêu thích chỉ có ba cái: Rượu, chó, đánh nhau.
Nhưng bây giờ Phí Tu không làm đại lão rất nhiều năm rồi, đã là một công dân tốt tuân theo luật pháp phụng sự công việc.
Cho nên bây giờ ông chỉ có hai thứ yêu thích: Rượu và chó.
Phụ nữ?
Đó là thứ gì?
"Thế nào, lối phát triển của sách mới? Chú nhớ cháu rất ít viết về phương diện này..."
Đại khái là quen biết An Tịch lâu như vậy, Phí Tu chưa từng thấy hắn có lui tới với người phụ nữ nào, cho nên theo bản năng nghĩ về hướng công việc của hắn.
"Không phải." An Tịch lắc đầu: "Có lẽ cháu có người mình thích rồi."
"Ừ, vậy rất tốt..."
Lúc ban đầu Phí Tu không chú ý, tiếp lời An Tịch mà nói.
Nói nói lại cảm thấy không thích hợp...
"Cháu nói cái gì?"
An Tịch thật lòng lặp lại: " Có lẽ cháu có người mình thích rồi."
Phí Tu đột nhiên đập một phát vào bả vai An Tịch: "Vậy thì tốt quá rồi, là ai thế, mau, để chú cho cháu chút tham khảo."
An Tịch: "..."
Chính chú cũng không đối tượng, làm sao mà cho cháu tham khảo được?
An Tịch lắc đầu: "Trước tiên giữ bí mật đã."
"Chậc..." Phí Tu cũng không ép hỏi: "Tiểu tử cháu giỏi nha, chú còn lo lắng cháu sẽ giống như chú, về sau sống cùng với chó, không nghĩ tới cháu nha, vô thanh vô tức, mà có người trong lòng rồi."
Tướng mạo An Tịch như vậy, nếu như chỉ muốn phụ nữ, thì có lẽ có thể xếp hàng từ chỗ ông đến tận cuối phố.
Kết quả chính là hắn căn bản không có ý tứ gì về phương diện này.
Bây giờ biết An Tịch có người trong lòng, Phí Tu vô cùng vui vẻ.
Giống như nhóc con nhà mình cuối cùng cũng có người chịu vậy đó.
Phí Tu túm lấy An Tịch uống mấy ly.
Chuyện này chưa tính là gì, lại còn cho người đi nói với khách hàng trong quán bar —— Hôm nay ông chủ vui, mời khách, tùy tiện uống đi.